Khúc Tương Quân như thể chịu ủy khuất lớn, mắt đỏ hoe: “Muội muốn bao nhiêu?”
Nàng ta bực tức nhìn La Tuy Tuệ, trong lòng thầm cười nhạo: Chẳng qua cũng là một người đàn bà ngu xuẩn ham tiền mà thôi, còn tự nói mình một cách đường hoàng, cứ như mình cao thượng lắm vậy.
La Tuy Tuệ điềm nhiên uống một ngụm trà, vỗ vỗ quyển sổ sách bên tay, khoe khoang của cải một cách trắng trợn: “Cửa hàng Vân Thủy Cư này, là của ta, mỗi tháng thu vào ít nhất năm ngàn lượng. Ngu Mỹ Nhân, ta là người hợp tác, mỗi tháng tiền chia lãi ít nhất năm ngàn lượng. Trân Tu Các, ta góp vốn, mỗi tháng tiền chia lãi không dưới hai vạn lượng. Khúc cô nương, muội, có thể cho ta bao nhiêu?”
Khúc Tương Quân nghe xong, kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt trước khoản thu nhập khổng lồ này. Mãi lâu sau nàng ta mới nghẹn họng, giọng nói thiếu tự tin lầm bầm: “Từ xưa đến nay sĩ nông công thương, người buôn bán là hạ tiện nhất, ngươi làm sao xứng đôi với y, lại còn dùng tiền bạc để nh.ụ.c m.ạ ta như vậy. Chẳng lẽ Đô sư đệ trong mắt ngươi chỉ có thể dùng vật tục như tiền bạc để đo lường?”
La Tuy Tuệ không nhịn được, rất thiếu tao nhã mà liếc mắt trắng dã. “Thương nhân thì sao? Thương nhân thúc đẩy kinh tế quốc gia phát triển, nền tảng kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Một quốc gia cường đại hay không không chỉ nhìn vào quân giới và nhân khẩu, mà còn phải có tiền! Tiền thì sao, nói cứ như thể ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019135/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.