La Tuy Tuệ và Liễu Vãn như quen nhau đã lâu, hàn huyên gần hai canh giờ. Khi La Tuy Tuệ bước ra khỏi Ngu Mỹ Nhân thì trời đã tối. Nàng cười cáo biệt: "Liễu nương t.ử xin dừng bước."
Liễu Vãn đầy vẻ tươi cười, thấy xe ngựa của La Tuy Tuệ đang chờ sẵn ở đó, cũng không nói nhiều, gật đầu: "La nương t.ử đi thong thả, ta không tiễn xa."
Sau khi xe ngựa của La Tuy Tuệ rời đi, chưởng quỹ tiệm Ngu Mỹ Nhân ló đầu ra phía sau Liễu Vãn: "Đông gia hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?"
Mặc dù Liễu Vãn ngày thường cũng tươi cười tiếp đãi, nhưng sự chân thành hay giả dối thì những người tinh tường như họ có thể nhìn ra ngay.
Liễu Vãn nhìn trời tối, lắc lư eo thon, nhướng mày nói: "Người ta đến tận cửa dâng tiền cho ta, sao ta có thể không vui!"
Trò chuyện với La Tuy Tuệ, Liễu Vãn mới biết ông chủ đứng sau Vân Thủy Cư, quán ăn nổi tiếng nhất gần đây, chính là La Tuy Tuệ. Quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong, suýt nữa nàng đã nhìn lầm.
Sau khi trở về, La Tuy Tuệ liền ráo riết chuẩn bị số lượng lớn các món son phấn này. Nàng bận rộn tại trang viên mất nửa tháng trời mới làm ra được một phần. Liễu Vãn lập tức đem bày bán tại tiệm. Chỉ vài ngày sau, chúng đã cung không đủ cầu.
La Tuy Tuệ bận rộn bán son phấn, Đô Vân Gián bên này cũng không nhàn rỗi. La Sinh cầm một phong thư đưa cho Đô Vân Gián: "Công tử, người ở Kinh thành đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019132/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.