Tên gầy gò kia hừ một tiếng không vui: "Ngươi nói năng kiểu gì đấy?"
La Huệ Huệ nhìn những người xung quanh dần tụ tập, không muốn tranh cãi. Nàng liếc nhìn Trương Đồ với vẻ mặt khó hiểu đang đứng bên cạnh, rồi nhìn lại con phố vốn dĩ đã chật hẹp. La Huệ Huệ không muốn dây dưa: "Thật xin lỗi, đều tại con đường này quá hẹp."
Nói xong, La Huệ Huệ quay người bỏ đi. Tên gầy gò kia còn định nói thêm gì đó, nhưng bị Trương Đồ ngăn lại: "Thôi được rồi, Diêm Lục."
"Thật là xui xẻo. Về nhà phải bảo Yên Chi đốt ngải cứu, xua đi vận rủi." Tâm trạng tốt đẹp của La Huệ Huệ bị phá hỏng hoàn toàn. Nửa đường lại bị người khác chặn lại, nàng nhìn Triệu Hạc Linh, kẻ cố tỏ ra phong lưu trước mắt, khóe mắt nàng giật giật.
“Tiểu nương tử, đã lâu không gặp. Thật trùng hợp, lại gặp nàng ở đây.” Triệu Hạc Linh khẽ ngẩng cằm, tay chậm rãi phe phẩy cây quạt xếp. Ngay từ lúc La Huệ Huệ bị Trương Đồ ăn vạ, hắn đã nhìn thấy. Vốn định đến giúp đỡ, không ngờ hắn vừa xuống lầu, nàng đã tự mình thoát thân rồi.
"Ơ, vị công t.ử này, chúng ta quen biết ư? Ta dường như chưa từng gặp công tử, công t.ử chắc là nhận lầm người rồi." La Huệ Huệ tránh sang bên, định rời đi.
Khuôn mặt cười lãng đãng của Triệu Hạc Linh cứng lại một thoáng, vội vàng đuổi theo: "Không quen? Sao lại không quen chứ? Chẳng lẽ cô nương đã quên, chúng ta không lâu trước từng gặp mặt tại cổng thư viện sao?"
La Huệ Huệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019106/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.