"Đi thì đi, chẳng lẽ ta lại sợ các ngươi sao? Chỉ sợ có kẻ trộm gà không thành lại mất cả nắm thóc." La Tuy Tuệ nhìn những người hàng xóm nghe tin kéo đến xem bên ngoài sân, ánh mắt dừng lại trên người một cô gái mặc váy lụa hoa màu hồng nhạt.
Cô gái đó chính là La Minh Lan, con gái của Đồng Lạp Mai. La Minh Lan chạm phải ánh mắt của La Tuy Tuệ, sợ hãi vội vàng rụt mắt lại, nghiến răng, quay người chạy đi.
Đô Vân Gián cũng nhìn thấy người kia. Hắn kín đáo liếc nhìn La Tuy Tuệ. Theo những gì hắn biết, những người trong nhà họ La đều không biết chữ, ngay cả trong cả La Gia Thôn cũng chẳng có mấy người biết đọc. Huống hồ, người phụ nữ này lại biết cách dùng từ ngữ nghiêm trang như vậy từ bao giờ? Đô Vân Gián cúi mắt, che đi ý tứ sâu xa trong đáy lòng. Xem ra suy đoán của hắn không phải là không có lý, nhất định phải tìm cơ hội thăm dò nàng một phen.
La Minh Lan chạy một mạch về nhà, vừa vào đã thấy người huynh trưởng chẳng nên cơm cháo gì của mình đang lén lút ăn trộm tóp mỡ trong bếp. Giờ nàng cũng chẳng còn tâm trí để tranh cãi những chuyện vặt vãnh đó, nàng thở hổn hển hỏi: "phụ thân nương đâu rồi?"
La Minh Châu lau miệng, thấy La Minh Lan chạy đến mức mặt đỏ bừng, thở dốc như trâu, liền hỏi: "phụ thân đi làm đồng rồi, nương đang ngủ ở chính sảnh, có chuyện gì vậy?"
La Minh Lan thở dốc một hơi, không thèm để ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019073/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.