La Tuy Tuệ cau mày. Sao những người này lại có thể trơ trẽn, trắng trợn đổi trắng thay đen như vậy? "Tộc trưởng minh xét, hôm đó Tuy Tuệ chỉ đồng ý trong vòng ba ngày sẽ tự gả đi, chứ chưa từng nói sẽ gả cho Trương đồ tể. Khi ấy, chư vị hương lân đều có mặt, Tuy Tuệ có từng nói lời này sao?"
Mọi người nhất thời xì xào bàn tán.
"Quả thật là không có."
La Tuy Tuệ kéo Đô Vân Gián lại, nói: "Hơn nữa, Tuy Tuệ đã tìm được người nguyện ý cưới ta."
Tộc trưởng nheo đôi mắt tam giác nhọn hoắt như chim ưng, đ.á.n.h giá Đô Vân Gián một lúc. Ông gõ gõ tẩu t.h.u.ố.c trên bàn, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Ngươi thật sự cam tâm cưới Tuy Tuệ, không ngại danh tiếng của nàng sao?"
Đô Vân Gián thân hình đứng thẳng, không hề né tránh sự dò xét của Tộc trưởng. Nghe vậy, hắn liếc nhìn người đang đứng cạnh mình, chỉ cao tới tai hắn, ánh mắt ánh lên ý cười. Hắn hành lễ, nói: "Tuy Tuệ từng cứu Vân Gián khỏi nước sôi lửa bỏng. Vân Gián khắc ghi đại ân này, cam nguyện làm phu quân của nàng, vì nàng chống đỡ cả một bầu trời."
Đô Vân Gián thấp mày rũ mắt, giữa hai hàng lông mày có một luồng sát khí ngưng tụ, đáy mắt âm trầm như sắp rỉ ra nước. Nếu không phải hắn cố gắng kiềm chế bản thân, có lẽ tất cả những người trước mặt này đã biến thành những t.h.i t.h.ể lạnh ngắt.
Tộc trưởng rít một hơi t.h.u.ố.c lá, cúi đầu suy ngẫm, lại nghe Đồng Lạp Mai khóc lóc: "Tộc trưởng, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019069/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.