Edit: HiHi
Lục Cốc đi theo ra ngoài, thấy Quai tử đang điên cuồng vẫy đuôi ở cửa. Y vô thức nhìn về phía sau thôn nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Huyền Thanh, hẳn là đã vào nhà rồi.
"Ưm ư", Quai tử nức nở, vẫn luôn cọ đầu vào chân y.
Năm ngày không gặp, Lục Cốc cũng rất nhớ nó, xoa đầu véo tai một lúc. Sau khi Quai tử yên tĩnh hơn một lát, y mới vào nhà lấy chìa khóa và khóa cửa, khóa cửa xong mới vội về nhà.
Còn chưa vào đến cửa, Đại Hôi và Đại Hắc đã chạy ra đón y. Đường núi quá xa, mấy đứa này về tới cũng mệt bở hơi, thở hồng hộc, sau khi vào nhà chỉ nằm trên mặt đất thè lưỡi ra để thở. Thẩm Nhạn đổ nước cho chúng nó uống.
"Chàng về rồi." Lục Cốc không kìm lòng được cười nhẹ.
"Ừm." Thẩm Huyền Thanh đang rửa tay thấy y thì cười đến là xán lạn, liếc nhìn Quai tử đang uống nước, bất đắc dĩ nói: "Nó vừa về không thấy em đâu nên mới chạy đi tìm."
"Em cho Đại Bạch ăn ở bên kia." Lục Cốc nói, dời mắt nhìn còn cừu guốc đen bị trói trong sân. Thẩm Huyền Thanh quả là có năng lực, con cừu này là bị bắt sống.
Đại Bạch cũng chạy tới, không ngừng cọ vào chân Thẩm Huyền Thanh.
"Là một con cừu đực." Lục Cốc thấy cặp sừng dài trên đầu cừu thì nói.
"Đúng thế." Thẩm Huyền Thanh vắt khô khăn vải lau mặt, nói: "Không phải sắp đến Phục thiên* sao. Hai năm nay người trên trấn thích ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-lang-ngoan-ngoan/3505466/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.