Sau khi quýt văng nước ra, mùi thơm càng thêm rõ, có chút sảng khoái.
Trước kia Lục Cốc chỉ nghe người ta nói đến quả quýt chứ chưa từng ăn qua, nghe thấy Thẩm Huyền Thanh cười mình thì hơi lúng túng, rũ mặt xuống giả bộ lột vỏ quýt để giảm bớt sự lúng túng.
Thẩm Huyền Thanh mỉm cười, biết phu lang nhà mình trời sinh ngượng ngùng, chỉ hơi chọc ghẹo một chút đã túng quẫn, vội tách hai múi quýt đưa cho y.
Múi quýt mát lạnh sát bên môi, Lục Cốc ngước mắt lên nhìn Thẩm Huyền Thanh một cái, dưới ánh nhìn chăm chú sáng ngời như ánh sao kia, hai lỗ tai đỏ ửng, há miệng cắn lấy.
"Ăn hết vào đã rồi hẵng cắn." Thẩm Huyền Thanh nhét luôn hai múi quýt vào trong miệng y.
Lục Cốc nghe lời làm vậy, sau khi nhai quýt trong miệng, nước quýt chua chua ngọt ngọt tràn ra, giống như trong miệng có một dòng suối tươi mát.
Hóa ra quýt rất ngon.
Y ngước mắt nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh, dù y không nói gì nhưng hắn vẫn biết y đang rất kinh ngạc.
Thẩm Huyền Thanh cũng ăn một múi quýt, sau khi cắn là vị chua nhưng rất nhanh đã có vị ngọt. Trời lạnh nên quýt cũng hơi lạnh, nhưng vẫn rất ngon.
Thấy Lục Cốc vừa ngạc nhiên vừa cao hứng, hắn lại nở nụ cười, đưa quả quýt còn lại cho Lục Cốc, thoáng do dự rồi lấy trong ngực ra một bọc vải đỏ, mảnh dài tinh tế giống như là bọc một nhánh cây dài.
"Cho em này." Thẩm Huyền Thanh dường như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-lang-ngoan-ngoan/2737378/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.