(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua vài ngày.
Sắp vào đông rồi, dã vật trong núi đều đã tận hưởng quả ngọt của mùa thu đến béo tròn, chỉ chờ trời lạnh hơn chút, nên ngủ đông thì sẽ ngủ đông.
Thẩm Huyền Thanh thường săn thỏ và gà rừng, không phải vật gì hiếm lạ. Mấy ngày nay hắn dẫn theo chó lớn đi săn lửng*, dù là lửng hay lửng lợn**, da mỡ đều dày rồi, vào đông là lông dày nhất, thời điểm cuối thu đầu đông này chính là thời điểm tốt để đi săn trước khi chúng nó ngủ đông.
*Con lửng (獾子): là một loài động vật có vú phân bố ở hầu hết các vùng của châu Âu và châu Á, thuộc họ chồn ăn thịt, chủ yếu sinh sống ở rừng rậm, đồi trọc, suối hồ, bụi rậm trên đồi núi. Thích sống theo đàn và giỏi đào hố.
**Con lửng lợn (猪獾): là loài động vật ăn tạp, thích sống trong hang, hoạt động về đêm, có tập tính ngủ đông, động dục và giao phối từ tháng 4 đến tháng 9, mỗi lứa đẻ từ 2 đến 4 con. Lửng lợn phân bố chủ yếu ở Đông Nam Á.
Ngoại trừ da lông ra, mỡ lửng cô đặc cũng là đồ tốt, có thể làm thuốc, y quán trả giá không tồi, mùa đông bôi một ít vào nơi tay chân khô ráp sẽ có tác dụng dưỡng ẩm, không sợ da bị nứt nẻ.
Chỉ là loài này hung dữ, răng nanh sắc bén, đôi khi bị chó săn truy bắt, bị ép đến đường cùng còn dám nhe răng công kích chó săn, đào động cũng rất lợi hại, đào liền mấy hang dưới lòng đất với nhau tạo thành vô số lối thoát, người bình thường không dễ bắt.
Nhưng người ta thường nói "tám cân lửng bảy cân dầu", loài này có thể bán được tiền, giá cả còn không tính là thấp, đương nhiên sẽ có không ít người tìm cách vào núi bắt, dẫn theo chó, dùng lưới bắt, hoặc dùng khói lửa, biện pháp có thể dùng được thì đều đã dùng.
Năm ngoái Thẩm Huyền Thanh săn được vài con lửng, mỡ lửng không được giá như da hồ ly nhưng săn nhiều một chút cũng có thể kiếm thêm một khoản. Mỡ lửng ngoài bán đi lấy tiền trả nợ thì còn để lại cho trong nhà nửa bình để bôi tay bôi chân, mùa đông vừa rồi dùng không ít.
Đại Hôi và hai con chó nhỏ hai năm qua đã săn quen rồi, biết sự lợi hại của loài lửng này, sau khi ép lửng ra khỏi hang, sẽ tránh được hàm răng sắc của lửng cắn tới, ba con chó lớn vây săn cắn xé, không có vẻ gì là sợ hãi.
Thỉnh thoảng có những con lửng quá hung hăng, sẽ đánh nhau với lũ chó một hồi. Trong thôn có người vào đông nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ lên núi săn lửng, mấy hán tử dẫn theo chó, cũng giống lúc chó rượt theo thỏ, họ rất thích xem mấy cảnh vây bắt như vậy.
Nhưng Thẩm Huyền Thanh không có thời gian rảnh rỗi đến thế, từ khi học nghề tới nay, việc hắn thường làm nhất là săn bắn, đã từ lâu rồi hắn không còn hứng thú xem những cảnh tượng đấu đá này.
Hắn không muốn chậm trễ, trường đao mang theo rất có ích. Thanh đao này của hắn thân dài mà nặng, sống đao dày chắc, vô cùng tiện tay, nhắm chuẩn thời gian nâng đao lên, dùng sống đao nặng nện vào đầu con lửng, lực lớn, một hai phát là có thể nện ngất con lửng kia, bỏ vào trong bao tải mang về. Một chiêu này của hắn thoạt nhìn rất điêu luyện và lưu loát.
Sở dĩ không dùng lưỡi đao là do hắn cảm thấy chém vào đầu chảy máu không tiện mang về, hơn nữa lột da trong núi cũng tốn không ít công phu, chẳng bằng nhân lúc trời sáng bắt thêm vài con, mang về lột da một thể cho bớt việc, đỡ phí công.
Đương nhiên vẫn có lúc hắn không khống chế được lực đạo, một đao nện xuống, đập vỡ xương lửng khiến nó chết luôn cũng là chuyện thường. Thẩm Huyền Thanh không cảm thấy thất thủ, hắn không thích ăn thịt lửng, chết rồi không chảy máu nữa cũng không sao, chỉ cần có thể lột da và luyện dầu là được.
Hắn bôn ba trong rừng sâu sáu bảy ngày săn về không ít con mồi, thỏ rừng gà rừng đều có, còn có mười con lửng béo.
Thẩm Huyền Thanh bận rộn bên ngoài, Lục Cốc cũng không rảnh rỗi, có thể kiếm được bao nhiêu nấm và rau dại thì hái bấy nhiêu, còn có dược liệu và cỏ nhóm lửa, thừa dịp trời nắng tốt mấy ngày đều đem đi phơi khô hết, còn đi hái hai sọt hạt tắm hoang, cái này vừa mới hái xuống còn xanh ẩm, một sọt rất nặng, trên đường y còn phải nghỉ ngơi vài lần.
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Trời đẹp được sáu, bảy ngày rồi lại thay đổi, mây đen mù mịt.
Tuy rằng không có mưa tuyết, nhưng gió lớn cũng không tiện ra ngoài, cát đá cuồn cuộn, thổi đến không mở được cả mắt, tiếng gió vù vù, rừng sâu càng thêm lạnh lẽo quạnh hiu.
Hôm nay hai người họ đều không ra ngoài, đóng cửa viện lại, tránh cho gió luôn thổi vào trong.
Buổi chiều trời quá lạnh, hai người lại đốt chậu than sưởi ấm. Thẩm Huyền Thanh uống một ngụm nước ấm, nhìn sắc trời bên ngoài nói với Lục Cốc: "Ngày mai nếu không có gió, để Đại Hôi về tìm đại ca và nương lên núi, nghỉ ngơi một đêm, thu dọn xong đến ngày mốt là có thể xuống núi về nhà."
Lục Cốc dùng cành cây lật củ rễ ngọt trong chậu than, nghe vậy đáp: "Vậy ngày mai ta sẽ thu dọn."
Trên núi có không ít đồ đạc cần mang xuống, nếu chỉ có hai người họ thì xe đẩy quá nặng, trong ruộng gần đây không bận, thêm hai người cùng kéo xe sẽ dễ dàng hơn.
Củ rễ ngọt dù nướng hay hấp chín, vị ngọt đều rất nhạt, người nhà nông không có nhiều đồ ăn vặt, mùa đông khi nhóm lửa thì lấp mấy củ vào lửa nướng chín, coi như ăn vặt, nóng hổi ấp trong tay cũng khá ấm.
Cún con và chó lớn đều vây quanh chậu than, ngồi xổm vây thành một vòng cứ như người vậy. Thấy cún con ngồi một lát đã muốn nằm sấp xuống, Lục Cốc liền kéo bao tải của chúng nó tới, không thì nằm sấp trên mặt đất sẽ rất lạnh.
Củ rễ ngọt đã nướng chín, Thẩm Huyền Thanh dùng cành cây gạt ra, lớp vỏ ngoài bị nướng hơi đen, giờ vẫn còn quá nóng không dễ cầm nên để trên mặt đất cho nguội bớt một chút.
Để nguội quá thì không ngon, không lâu sau hắn nhặt một củ lớn trên mặt đất lên, vừa thổi vừa bẻ ra, đưa cho Lục Cốc một nửa, nói: "Còn nóng đấy, em thổi rồi hẵng ăn."
Lục Cốc nhận lấy nửa củ kia, quả thật còn nóng, chỉ có thể luân phiên cầm bằng hai tay, củ này sau khi chín rất dễ bóc vỏ.
Lúc lấy từ trong đống lửa ra chưa ăn, cún con chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, giờ thấy hai người họ bỏ vào miệng, nó biết là ăn được, đứng lên cọ tới cọ lui bắp chân Lục Cốc, còn kêu hai tiếng, rõ ràng là đòi ăn.
"Không cần vội, để nguội rồi lại cho chúng nó ăn." Thẩm Huyền Thanh nói.
Đã vậy thì Lục Cốc cũng không cho cún con ăn nữa, cún con không được ăn chỉ ư ử hai tiếng rồi vẫn nhìn hai người họ ăn.
Chờ nguội hẳn rồi Lục Cốc mới bẻ cho nó ăn. Không giống với những con chó khác trong thôn, nó luôn được ăn đồ ngon, giờ chắc là ghét bỏ củ rễ ngọt không phải thịt lại còn nhạt, ăn hai ba miếng xong lại nằm sấp về trên bao tải, không đòi hỏi nữa.
Nửa đêm gió ngừng, sáng sớm hôm sau, Thẩm Huyền Thanh tìm một miếng vải rách không cần dùng, dùng bút vẽ hoa văn của Lục Cốc viết hai chữ, "Về" và "Nhiều", nhét vào ống trúc nhỏ lớn hơn ngón út của Lục Cốc một chút, dùng một sợi dây thừng nhỏ xuyên qua mắt ống trúc, treo lên cổ Đại Hôi.
Năm ngoái và năm kia, sau khi vào đông mấy ngày hắn mới xuống núi, tương đối muộn. Lần này trước khi lên núi không nói gì về chuyện xuống núi sớm với gia đình, nếu hôm nay chỉ có Đại Hôi chạy xuống, Thẩm Nghiêu Thanh có thể sẽ cho rằng là hắn cần anh tiếp ứng nửa đường, viết chữ vào sẽ dễ hiểu hơn.
Hai anh em bọn họ đều từng đọc sách, chữ "Về" ý là muốn xuống núi về nhà, không lên núi nữa, chữ "Nhiều" ý là có quá nhiều thứ, Thẩm Nghiêu Thanh đọc rồi tự nhiên sẽ biết là có ý gì.
Cho Đại Hôi và Đại Bạch ăn mấy miếng thịt, Thẩm Huyền Thanh vỗ vỗ cổ hai đứa nó, hô một tiếng, hai đứa liền chạy ra ngoài, chả mấy chốc đã không thấy đâu.
Ăn sáng xong không có việc gì khác, Lục Cốc lùa gà vịt ra ngoài, nhốt vào hàng rào ngoài viện để chúng nó tự kiếm ăn. Sau khi vào viện, việc đầu tiên y làm là vào nhà kho xem chỗ rau dại và nấm y đã phơi nắng, chuyện ăn uống vẫn là quan trọng nhất.
Nhà kho râm mát khô ráo, lương thực đặt trong bếp sợ trong đó dùng nhiều nước làm ẩm ướt hết nên đều để trong đây, thấy Thẩm Huyền Thanh đi vào, y hỏi: "Chăn nệm có cần mang về không?"
Phải xuống núi cả một mùa đông, Lục Cốc không biết những chuyện này nên đương nhiên phải hỏi một chút.
"Không cần đâu, đầu xuân năm sau còn phải lên, cất vào trong rương đóng kín, sang năm chọn một ngày trời nắng tốt lên núi sớm, lấy chăn ra phơi nắng cả ngày, đến tối là có thể đắp rồi."
Thẩm Huyền Thanh vừa nói vừa nhìn bao bột mì và bao gạo, cũng chỉ còn lại nửa bao, hắn nói: "Lương thực không cần mang xuống, mùa đông lạnh sẽ không mọc mầm hay ẩm mốc, sang năm lên vẫn có thể ăn."
"Dạ." Lục Cốc gật gật đầu, nhìn bao nấm khô y tích góp được, một bao đầy, đặt trên mặt đất cao đến khoảng bắp chân y, trong lòng y rất thỏa mãn, cao hứng thu dọn cùng Thẩm Huyền Thanh.
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]