Buổi trưa, tiếng ve kêu không ngừng, ánh mặt trời len lỏi vào trong khu rừng rậm rạp qua kẽ lá, Thẩm Huyền Thanh cẩn thận trèo lên một cái cây cao. Hắn nín thở tập trung, mọi hành động đều rất nhẹ nhàng.
Trường cung và bao đựng tên đều khoác trên lưng,dao dài và dây thừng được giấu trong đống cành cây bụi cỏ. Hắn trèo lên rất cao, bóng dáng ẩn trong những chiếc lá. Sau khi tìm được một cành cây rắn chắc để trốn, hắn thậm chí còn không ôm thân cây mà cứ ngồi bất động ở đó. Chỉ khi có gió thổi tới mới có thể thoáng thấy tà áo lay động.
Mặt trời vào trưa chói chang, con heo rừng trốn trong khu rừng rậm rạp. Hắn dắt chó đi tìm cả hai ngày, tới hôm nay đã tìm thấy dấu vết của heo rừng đực ở phía đông nam.
Phía nam là hướng hắn xuống núi về nhà. Heo rừng ở khu này đã bị lão thợ săn giết chết và đuổi chạy từ lâu, hắn hoàn toàn chắc chắn đó chính là con heo kia.
Lá cây khẽ đung đưa, Thẩm Huyền Thanh nhẹ vén cái lá trước mặt ra, nhìn bụi cỏ thấp đằng xa, nơi con heo rừng đang ngủ.
Có Đại Hôi ở đây, khi săn thú chỉ cần nó chuyển động, hai đứa kia sẽ tùy thời hành động. Hiện tại chúng đang giấu mình sau sườn dốc thoải chờ đợi, không phát ra âm thanh nào.
Quai tử thông minh, răm rắp học theo những gì hắn làm, dạy hai ngày đã biết phải làm thế nào, chỉ là vẫn chưa trầm ổn bằng Đại Hôi. Thẩm Huyền Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-lang-ngoan-ngoan/1904519/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.