Bước khỏi thư phòng thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng đóng cửa lại, tựa lưng vào vách tường bên cạnh, trong lòng không khỏi chua xót và hiển nhiên cái cảm giác khó chịu cũng không thể phai nhòa đi. Cứ ngỡ chỉ cần không gặp, không chạm mặt thì cô sẽ nhanh chóng quên đi đoạn tình cảm nhỏ nhoi đó, nhưng hình như chính bản thân cô đã đánh giá quá thấp đoạn tình cảm mà mình dành cho Quý Tín Hào.
Lúc này, Thượng Quan Tịch Mộng cố gắng gạt bỏ ý nghĩ điên rồ trong lòng đầu của mình ra, lấy chìa khóa đang đeo trên cổ để mở cửa phòng ra. Nhưng khi cô vừa bước chân vào phòng thì đang nhìn thấy cảnh tượng tam thiếu gia nhà họ Bạch đang leo ban công vào phòng của cô. Anh nhìn thấy cô thì cũng khó khăn cười nhẹ một cái đầy bất lực, sau đó thì anh cũng dốc hết sức bình sinh mà trèo vào.
Vốn dĩ kế hoạch của anh là sẽ trèo vào phòng, tắm rửa sạch sẽ sau đó sẽ nằm trên giường chờ cô, đúng câu nghĩa đen “Nằm nghiêng ráo nước”, nhưng không ngờ cô lại về phòng sớm như vậy, anh còn chưa kịp trèo vào xong mà, không ấy bây giờ cho anh thêm năm phút nữa được không?
- Cậu đang làm gì ở phòng của tôi vậy?
- Tôi… Tôi chỉ là đang… Đang…
Chưa để anh nói xong thì Thượng Quan Tịch Mộng đã mời anh ra khỏi phòng, nhưng còn chưa kịp để anh đi thì ở bên dưới lầu có tiếng vọng lên, hình như là giọng của Hoàng Sước, cậu ta nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-ba-nha-bach-tong/2929426/chuong-27.html