Buổi sáng ăn xong thì Bạch Quán Tông cũng như lời đã hứa mà đưa cậu nhóc Thượng Quan Tịch Huyên đến bệnh viện, vừa đến thăm chị hai Bạch Hoành Kỳ thì cậu nhóc đã bày ra bộ mặt ghét bỏ. Bạch Hoành Kỳ nhìn thấy gương mặt kia của Tịch Huyên thì cũng nói nhỏ với anh:
- Sao lại em mang theo ông trời con này vậy? Em nhìn bộ mặt ghét bỏ của nó kìa.
Bạch Quán Tông nghe thấy lời nói của chị gái liền nhìn sang, quả nhiên Thượng Quan Tịch Huyên đang bày ra bộ dáng vô cùng ghét bỏ anh, nhưng anh cũng không biết cậu nhóc này đang bị cái gì nữa, nhưng đã không biết thì phải hỏi, anh liền nói:
- Em làm sao vậy Huyên Nhi?
- Đạo con chữ hiếu làm đầu. Anh rể đến thăm bệnh nhưng không sang thăm cha mình trước, thì đúng là rất kì quái.
Bạch Quán Tông và Bạch Hoành Kỳ nhìn nhau, vốn dĩ ai cũng biết anh không quá yêu thương người cha này, nhưng Tịch Huyên nói rất đúng, cho dù cha mẹ có làm ra chuyện gì thì đạo hiếu vẫn là tiên quyết hàng đầu, nhưng anh không làm được. Đối với một người cha chỉ chú trọng lợi ích của mình mà không quan tâm đến con cái thì anh thật sự cũng chẳng cần làm gì, anh cũng có thể tự bảo vệ bản thân, tự mình lập nghiệp, tự mình làm hết thảy những chuyện mà cần có cha.
Bạch Hoành Kỳ nhìn cậu nhóc còn nhỏ nhưng miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa, thử hỏi một Thượng Quan Tịch Mộng cũng đủ để khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-ba-nha-bach-tong/2929423/chuong-29.html