Buổi sáng Bạch Quán Tông tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ngủ ngon lành trên giường, nhưng bên cạnh chẳng có một ai, anh cố gắng vỗ trán để nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng mãi vẫn không tài nào nhớ được. Mãi cho đến khi Hoàng Sước đem canh giải rượu vào thì Bạch Quán Tông mới có thể bám víu lấy cậu ta mà hỏi.
Nghe Hoàng Sước tường thuật lại mọi chuyện cũng khiến cho Bạch Quán Tông cảm thấy há hốc, rõ ràng tửu lượng của Thượng Quan Tịch Mộng không tốt, vậy tại sao hôm qua anh và cô uống nhiều như vậy mà cô vẫn còn tỉnh táo. Theo lời của Hoàng Sước thì cô còn là người bảo cậu ta vào thư phòng lôi anh về, vậy Thượng Quan Tịch Mộng tối qua đã ở đâu?
Đầu của Bạch Quán Tông vẫn còn hơi choáng, nên anh uống xong canh giải rượu thì cũng ngồi nghỉ thêm một chút, xong thì tắm rửa thay quần áo rồi xuống nhà ăn sáng.
Lúc Bạch Quán Tông đi xuống thì đã nhìn thấy Thượng Quan Tịch Mộng vẫn còn nhàn nhã ăn sáng và đọc báo, anh liền cảm thấy tối qua bản thân đã bị gài bẫy rồi, nhưng không bằng không chứng thì anh nói gì đây? Chẳng lẽ mình uống say lại đổ lỗi cho cô, như vậy còn không phải là rất nực cười sao?
- Tỉnh rồi sao?
- Tối qua em ở đâu vậy?
Thượng Quan Tịch Mộng cũng không giấu, sau khi anh say khướt thì cô đã bảo Hoàng Sước lôi anh về phòng, xong rồi thì cô ở lại thư phòng làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-ba-nha-bach-tong/2929403/chuong-37.html