Tháng giêng năm Thành Vũ thứ ba mươi, Đông cung thái tử bị phế, hạ chỉ giam lỏng. 
Hôm ấy, Vệ Trường Lạc chẳng hay biết gì cả. Buổi sáng, Lý Phù Tô dậy sớm vào triều, nàng thơ thẩn trong Tầm Mộng cư, đàn vài khúc nhạc, ăn mấy miếng bánh, thoáng chốc đã tới trưa. 
Đến giờ Ngọ, một toán cẩm y vệ xông vào Đông cung, lục tung mọi thứ lên, cuối cùng tìm thấy một một trăm rương vàng bạc. 
Vệ Trường Lạc còn đang ngỡ ngàng chẳng hiểu cớ sự gì, đại cung nữ bên Khôn Ninh cung đã tới, mời nàng sang ấy một chuyến. Nàng bèn dẫn theo thị nữ Quế Chi, ngồi kiệu tới chỗ của cô mẫu. 
Vào tới Phật đường của Khôn Ninh cung, Vệ Trường Lạc trông thấy hoàng hậu đang ngồi trước tượng Phật, gõ mõ tụng kinh. 
Nàng hiểu tính của cô mẫu, bèn lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh. 
Một lúc sau, hoàng hậu đọc xong bài kinh, mới đứng dậy, ngồi lên chiếc ghế nhung ở bên cửa sổ, ngoắc tay gọi: 
"Kiều Kiều, lại đây." 
Nàng bước tới, ngồi bên chân của bà, tựa đầu lên đùi bà nhõng nhẽo, hỏi: 
"Cô mẫu... Cô mẫu gọi Kiều Kiều sang có việc gì không?" 
Hoàng hậu xoa đầu nàng, thần thái hiền từ, bảo: 
"Bản cung đã lâu không gặp con, cũng muốn hàn huyên một chút. Bây giờ Đông cung đang hỗn loạn, tốt nhất con ở đây với bản cung, tránh cho tai họa liên lụy tới mình." 
Vệ Trường Lạc nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi: 
"Cô mẫu, Đông cung đã xảy ra chuyện gì?" 
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, bảo: 
"Sáng nay bệ hạ vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phong-ky/152744/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.