Cuộc sống ba mươi năm đối với một Hoài Tuy đã sống qua những tháng ngày dài đằng đẵng, nói giống như thời gian một cái chớp mắt là hãy còn khếch đại. Những thiện ác toan tính hắn chứng kiến không thiếu. Cho nên, sau khi khôi phục thần thức, hắn không hề bị chuyện dưới trần gian làm phiền lòng. Ngoại trừ Đông Tảo, cái gì cũng đều nhỏ nhặt không đáng lưu tâm.
Đông Tảo sờ con sâu thịt, động tác cẩn thận, do dự hỏi “Lúc nãy ngươi nói có chỗ bị thương, là chỗ này sao?”
Thật kích thích! Hoài Tuy hơi bất ngờ, trong lòng chờ mong Đông Tảo tiến thêm một bước. Nhưng Đông Tảo thấy khuôn mặt vặn vẹo vì dục vọng của Tiêu Tuy thì lại hiểu nhầm, thả lỏng tay.
Nó vươn người ôm cổ Hoài Tuy, áp khuôn mặt mềm mại vào mặt Hoài Tuy, vô cùng đau lòng “Lúc bị chiên có phải đau lắm không? Giờ còn đau không? Vừa nãy ta có làm đau ngươi không?”
Đau thì đúng là đau thật, nhưng không phải cái đau mà Đông Tảo đang nói.
Hoài Tuy đang tìm từ, Đông Tảo đã hôn nhẹ lên miệng hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương dành cho bảo bối nhỏ “Đừng sợ, đừng sợ, cho dù bị thương không dùng được nữa, ta vẫn thích ngươi nhất.”
Lời này giống như đốm lửa nhỏ, trước là thiêu cháy khóm cỏ khô trong lòng Hoài Tuy, sau là dấy lên lan ra khắp đồng, trở thành đại hỏa hoạn. Hắn vẫn nên để Đông Tảo tự mình kiểm nghiệm xem mình có vô dụng hay không vậy.
-TẮT ĐÈN!!!-
Trên đường có tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phi-thu-chu-luon-muon-an-ta/3171506/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.