Tỳ nữ béo vừa đi, Đông Tảo lập tức hóa lại thành hình người, ngồi cạnh giường ôm chăn, cò kè mặc cả với Tiêu Tuy.
“Đi giày thôi có được không?”
“Không.” Tiêu Tuy đứng trước tủ quần áo, lật tới lật lui mới tìm thấy bộ y phục của mình lúc niên thiếu. Hắn ướm thử lên người Đông Tảo, có vẻ như vẫn hơi lớn, nhưng mà có vẫn còn hơn không, lát sai người đi may mấy bộ là được, giờ cũng đâu thể để mật thám nhỏ trần trụi đi đi lại lại?
Đông Tảo không thấy việc mình không mặc đồ có gì đáng xấu hổ. Thế nhưng đạo lí không phải là đạo lí không đúng như thế!
Đông Tảo nắm cái đai lưng rộng thùng thình trên người, cúi đầu nhìn Tiêu Tuy quỳ gối đi giày cho mình. Sau khi nghe Tiêu Tuy giải thích việc không thể để trần chạy lung tung, nó vẫn nghi ngờ hỏi lại “Thế lúc ở hình người thì nhất định phải mặc quần áo à?”
“Ừ.” Tiêu Tuy gật đầu.
Có điều, Đông Tảo lập tức đưa ra lời phản bác vô cùng thuyết phục “Lúc tắm có thể không mặc mà.”
“Ngoại trừ lúc tắm.” Tiêu Tuy bổ sung.
“Không đúng.” Đông Tảo giống như một độc giả lão làng, cẩn thận uốn nắn lại Tiêu Tuy “Trần Sinh và Từ nương rất thường xuyên không mặc quần áo lăn qua lăn lại trên giường, cho nên lúc ngủ cũng có thể không mặc!”
Ta đúng ngươi sai! Mặc dù Đông Tảo không nói ra, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là ý này.
Tiêu Tuy nghĩ, nếu như hiện tại hắn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phi-thu-chu-luon-muon-an-ta/3171450/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.