Âm thanh bên ngoài lập tức im bặt. Mà trong phòng cũng chỉ còn hai trái tim đang thình thịch thình thịch đập loạn, cùng hai người không biết làm gì ngoài ôm nhau.
Đông Tảo khóc nấc, đầu dúi vào ngực Tiêu Tuy, nước mắt chùi hết lên áo ngoài của hắn.
Tiêu Tuy giơ tay, muốn ôm an ủi thiếu niên trong lòng. Nhưng khi nhìn thân thể của Đông Tảo, hắn lại do dự.
Lúc này mà làm bất kì điều gì cũng đều giống như mình thừa cơ sàm sỡ mật thám nhỏ vậy.
“Đừng ăn ta, đừng ăn ta, ta ăn không ngon đâu.” Đông Tảo nhắm chặt mắt, khóe mắt hãy còn ươn ướt. Cái miệng nhỏ nhắn khép khép mở mở, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tiêu Tuy sau khi nghi ngờ Đông Tảo có thể biến thành người, đã không biết bao nhiêu lần dựa vào âm thanh của nó để thầm đoán dáng vẻ cao thấp béo gầy. Nhưng cho dù có đoán nhiều đến đâu, cũng kém với người thật rất nhiều.
Đông Tảo giống với loại hình dễ thương, khiến người ta mềm lòng.
Cái tay giơ lên của Tiêu Tuy rốt cuộc ôm xuống sau gáy Đông Tảo, trấn an vuốt ve mái tóc mềm của nó “Ừm, không ăn ngươi.”
Đông Tảo ngẩng vội đầu lên, lau đi giọt nước mắt. Hai con mắt đen láy nhìn Tiêu Tuy, mím môi lộ ra vẻ tủi thân.
Tiêu Tuy bị nhìn như thế, lập tức cảm thấy bốn chữ mình vừa nói chưa đủ độ tin cậy.
Hắn hơi do dự, rồi lùi một bước nói “Không ăn ngươi, sau này chỉ nuôi ngươi thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phi-thu-chu-luon-muon-an-ta/3171445/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.