Mặc dù chăm chú lắng nghe, nhưng lúc này đây, Tiêu Tuy chỉ còn nghe thấy một chuỗi những tiếng chim hót không có gì khác với bình thường, giống như giọng nói kia chưa hề xuất hiện trong đầu hắn, biến mất không lưu chút dấu vết nào.
Dù Tiêu Tuy không tin vào phép thuật vô hình, hắn vẫn không ngăn được chính mình nghĩ theo khuynh hướng đó. Bởi vì chỉ sau khi Đông Tảo xuất hiện, những chuyện kì lạ mà trước đây hắn chưa từng trải qua mới lần lượt kéo đến.
Mọi hành động của con chim béo này thật giống như nghe hiểu những lời hắn nói, hơn nữa, lúc mở miệng kêu còn như đang muốn nói chuyện với hắn.
Thái dương nghiêng dần, bao lấy Tiêu Tuy đang đứng giữa sân trong một luồng sáng ấm áp, cũng đồng thời nhắc nhở Đông Tảo thời gian đã trôi qua.
Đông Tảo không kịp quan tâm phản ứng của Tiêu Tuy, ngã xuống thì lập tức đứng lên, đập đập cánh bay lên.
Nhanh một chút nhanh một chút.
Hôm qua hai tỳ nữ gầy và béo đại khái cũng trở về vào giờ này, nếu như nó không về thì sẽ bị phát hiện mất.
Đông Tảo không sợ gì, chỉ sợ các nàng phát hiện sau này lại khóa chặt cửa lồng, như thế thì sẽ rất khó để trốn ra gặp Tiêu Tuy.
Sự ấm áp trong lòng bàn tay đột nhiên mất đi, Tiêu Tuy ngẩng đầu nhìn con chim béo trên bầu trời, chớp mắt lướt qua tường viện biến mất. Cái này với một Đông Tảo lúc trước vừa thấy mình đã nhiệt tình bay đến cọ cọ mặt thật là khác biệt. Tiêu Tuy tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phi-thu-chu-luon-muon-an-ta/106419/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.