Tiêu Diễm rõ ràng không được sinh ra để làm Hoàng Đế.
Tính cách y tự do tản mạn, mỗi ngày sáng sớm nghe các đại thần nghị sự, ban ngày thì xử lí các loại công vụ, bận đến một phút một giây cũng không ngơi nghỉ. Cuộc sống như thế, nghĩ đến thôi đã thật đáng sợ. Cho nên, thật ra, có rất nhiều chuyện Tiêu Diễm chẳng buồn để ý mà giao cho Tĩnh Vương xử lí. Nhưng hai năm nay, sự tình càng ngày càng không do y chủ trì, đại thần chia bè kết phái rõ ràng, ngôn từ quyết tâm đòi Tĩnh Vương giao quyền. Điều này khiến Tiêu Diễm đau đầu không biết làm sao mới tốt.
“Việc này từ trước đến nay vẫn đều do Tĩnh Vương làm.” Tiêu Diễm cầm một quyển tấu chương trong tay, quay đầu nói với A Hồ “A Hồ, ngươi còn nhớ lúc chúng ta còn bé không? Thật là thoải mái. Khi ấy, không có những công việc này quấn thân gây phiền.”
Hồ li ngồi một bên cầm bút dùng chữ của Tiêu Diễm phê tấu “Khi ấy ngươi bao nhiêu tuổi, giờ bao nhiêu tuổi?”
Tiêu Diễm tiện tay vất tấu chương lên bàn, hai tay khoanh lại kê dưới cằm, mắt không chuyển nhìn chằm chằm hồ li, trong mắt tràn đầy yêu thích “Dù sao giờ ta cũng có ngươi rồi, ta không sợ.”
Hoàng Đế bên này còn đang mông lung, các đại thần bên kia đã lo sốt vó.
Tiêu Diễm nhớ lại chuyện lâm triều hôm nay, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Lúc lâm triều lại là cãi nhau đến trời đất mù mịt, nói đến nói đi vẫn là những lời đó, chứ thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phi-thu-chu-luon-muon-an-ta/106417/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.