Mọi người, bao gồm cả Tiêu Diễm cùng nhau ngây ngẩn.
Y chẳng thể ngờ được người mà A Hồ mở miệng xin chỉ thị cho con chim nhỏ kia, thế mà lại là Tiêu Tuy? Mặc dù thân là Hoàng Đế, Tiêu Diễm vẫn có chút miệng khô lưỡi khô, do dự một lát mới nói “Con chim này nhìn thật thú vị.”
Sau đó, trong lòng y nhịn không được mà chua xót, hoài nghi có phải Đông Tảo và A Hồ có bí mật gì.
Không khí im ắng khác thường bị một câu nói của Hoàng Đế đánh vỡ, đám người hầu vốn còn đang nhìn chằm chằm mặt đất chỗ Tiêu Tuy đứng nháy mắt chuyển hướng quay về phía Tiêu Diễm, hiếu kì chờ xem y sẽ nói gì tiếp theo.
A Hồ kịp thời phản ứng, trong lòng biết điều Tiêu Diễm định nói, nhất thời cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp cản lại đã nghe thấy Tiêu Diễm thông thạo phun ra một tràng “Ta thấy ngọn núi linh khí mười phần, con chim này nhìn cũng thông minh khác thường, nói không chừng lại là một linh vật, có duyên với Tĩnh Vương ngài, mang về nuôi chắc không tồi.”
Không ai nghĩ Hoàng Đế lại mở miệng chỉ định Tĩnh Vương nuôi chim, phản ứng phải nói là nghẹn họng nhìn trân trối.
Chim chóc quý hiếm còn chẳng đáng để Tĩnh Vương tự thân chăm sóc, thì cái con chim núi hoang dã, đến thôn dân dưới núi còn chẳng buồn liếc mắt hai cái này lại dám để Tĩnh Vương tiêu hao tâm lực?
Mà ngay cả quan viên bên phía Hoàng Đế cũng không ngờ đến, phần nhiều đều cho là Tiêu Diễm nhân cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phi-thu-chu-luon-muon-an-ta/106415/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.