“Tôi nhìn ánh mắt đó của anh ấy, xem chừng… là nhớ nhà.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Hoàn đi qua bàn làm việc của Hoắc Yên, bước chân dừng lại hai ba giây, quay lại kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đi làm?”
Hoắc Yên gõ bàn phím tạch tạch: “Sao tớ không thể đi làm.”
“Hôm nay không phải…”
“Chiều tối nay Hứa Minh Ý lên tàu, Phó Thời Hàn tiễn anh ta, anh em bọn họ còn tâm sự, tớ trở về trước để hoàn thành công việc hai ngày qua.”
Tô Hoàn hất cằm, nét mặt mất tự nhiên nói: “… Ai hỏi anh ta.”
“Trước khi Hứa Minh Ý đi, có để lại cho cậu một câu, khẳng định cậu không muốn nghe.”
“Không muốn nghe không muốn nghe, lải nhải dài dòng, đêm hôm đó những gì cần nói tớ đã nói rõ, không còn lời nào cả.”
Hoắc Yên nhún nhún vai, bất đắc dĩ: “Được rồi, không nghe thì thôi.”
Tô Hoàn khó chịu trở về chỗ ngồi của mình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc trộm Hoắc Yên.
Hoắc Yên vùi đầu gõ bàn phím, hờ hửng nói: “Người nào đó nói không có hứng thú ~”
“Hừ!”
…
Có đồng nghiệp tới tìm Tô Hoàn, Tô Hoàn như ăn phải thuốc nổ, gõ mạnh bàn phím trả lời: “Không thấy tôi đang bận sao! Không rảnh!”
Cuối cùng, cô nàng tức giận hành hạ bàn phím nửa giờ, Hoắc Yên đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tô Hoàn bàn bên cạnh: “Này, trước khi đi anh ta đưa cho cậu.”
“Đây là cái gì?”
Hoắc Yên nói: “Thẻ lương của người nào đó mà cậu không hứng thú, có thể để cái tên vắt cổ chày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-on-nhu/1837360/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.