Chương trước
Chương sau
“Toàn bộ khuôn mặt vùi vào trong cổ anh, hơi thở mềm mại ấp áp khiến anh ngưa ngứa.”
Trận thi đấu toàn quốc diễn ra trong bầu không khí nóng bỏng của mùa hè.
Trải qua hơn hai tháng chăm chỉ ôn luyện, vào giữa tháng bảy, Hoắc Yên phải tới đài truyền hình thành phố B trước để chuẩn bị cho cuộc thi.
Con gái nhỏ sắp lên TV, đơn giản khiến ông bà Hoắc sướng đến phát điên, cực kỳ vui mừng gọi điện thông báo cho họ hàng trong nhà, bảo bọn họ tới lúc đó nhất định phải xem chương trình.
Thật ra làm việc đó căn bản không cần thiết, bởi vì chương trình《Siêu trí tuệ》có tỉ lệ người xem cực kỳ cao, không cần bọn họ nói, đến lúc đó chuyện Hoắc Yên được lên TV nhất định sẽ gây xôn xao dư luận.
Ông bà Hoắc gọi điện thoại chẳng qua bởi vì lòng hư vinh, Hoắc Yên đành nói khẳng định mình không kiên trì được bao lâu sẽ bị loại để bọn họ đừng đi khắp nơi rêu rao.
Hoắc Tư Noãn chua chua nói: “Coi như mày còn tự biết thân biết phận, nếu tao là mày, chắc chắn sẽ không tới đài truyền hình để tự tìm mất mặt.”
Hoắc Yên “à” một tiếng, cười nhạt nói: “Ngược lại chị rất muốn lên TV nhỉ, nhưng nghe đâu đã bị loại từ vòng đầu.”
“Mày đắc ý cái gì!” Hoắc Tư Noãn đứng bật dậy thở hổn hển: “Lúc ấy tao muốn tham gia cuộc thi múa, căn bản không có thời gian chuẩn bị cái này.”
Hoắc Yên không muốn gây sự với Hoắc Tư Noãn, nhưng cũng không muốn lúc nào cũng bị xem như câm điếc mà bắt nạt.
“Chị, chị tham gia 《Siêu trí tuệ》không phải bởi vì nhìn thấy tôi đăng ký chứ?”
Sắc mặt Hoắc Tư Noãn cực kỳ khó coi, hừ lạnh: “Sao có thể, chẳng qua tao chơi chút thôi.”
“Chơi chút thôi.” Hoắc Yên gật nhẹ: “Cho nên trong cuộc thi múa, chị cũng thua Lạc Dĩ Nam của phòng tôi, đây cũng là chơi chút thôi à?”
“Hoắc Yên! Mày đừng khinh người quá đáng!”
Hoắc Yên đứng dậy, bình tĩnh nhìn cô ta: “Hoắc Tư Noãn, rốt cuộc là ai khinh người quá đáng.”
“Hai chị em đang tốt, sao lại cãi nhau.” Mẹ từ phòng bếp đi ra, lau bàn tay ướt sũng: “Đừng ầm ĩ nữa, Tư Noãn, con cũng thật là, trước kia lúc con đoạt giải, Yên Yên không phải chân thành vui mừng cho con sao, sao đến phiên Yên Yên, con lại ngồi châm chọc vậy.”
Hoắc Tư Noãn tủi thân nói: “Mẹ, bây giờ là thế nào, sao mẹ lại nói đỡ cho nó.”
“Hai đứa đều là con gái mẹ, mẹ đây là nói lẽ phải.”
Hoắc Tư Noãn đỏ mắt, hờn dỗi đứng dậy bỏ về phòng.
“Ôi, ăn cơm rồi, con náo loạn cái gì.”
“Con không ăn!”
Cô ta đóng mạnh cửa phòng lại.
Chu Nhã Bình bất đắc dĩ nói: “Chị con gần đây tính tình càng lúc càng kỳ cục, trước kia nó đâu phải như vậy.”
Hoắc Yên cầm đũa ăn cơm, không ừ hử gì.
Lòng đố kỵ khiến người ta trở lên xấu xí, Hoắc Tư Noãn dịu dàng lương thiện kia cũng chỉ tồn tại khi không có ai cùng cô ta tranh giành, bây giờ nảy sinh mâu thuẫn, cô ta làm sao có thể ngồi yên được.
Hoắc Yên không hề muốn dồn chị gái đến bước đường này, nhưng tất cả đều do chị ta tự làm tự chịu.
Hôm nay mẹ Hoắc Yên lôi tuyệt chiêu của mình ra, nấu một bàn thức ăn thơm phức, coi như là tiệc đãi Hoắc Yên, không có Hoắc Tư Noãn mặt nặng mày nhẹ trên bàn, cả gia đình hòa thuận ấm áp lạ thường.
Buổi chiều, ba Hoắc Yên lái xe đưa cô tới trạm tàu cao tốc, ngồi tàu tới đài truyền hình thành phố B tham gia cuộc thi.
Lúc đầu ông ta muốn xin nghỉ để dẫn Hoắc Yên tới thành phố B, dù sao từ nhỏ đến lớn Hoắc Yên cũng chưa từng xa nhà, nhưng không biết tại sao cấp trên không chịu phê duyệt, Hoắc Yên kiên trì nói một mình mình cũng có thể đi được.
Trước khi lên xe, ba Hoắc Yên dặn đi dặn lại, con gái đi một mình phải cẩn thận, không được cùng người lạ nói chuyện, càng không được tùy tiện tin tưởng người khác.
Hoắc Yên bất đắc dĩ nói: “Biết rồi ba à, con không phải trẻ con nữa, sẽ tự chăm sóc bản thân.”
“Ôi từ nhỏ đến lớn lúc nào con cũng là đứa bé khiến người lớn yên tâm.” Trong lòng ba Hoắc Yên tràn đầy áy náy: “Con rất xuất sắc, ba mẹ cảm thấy tự hào vì con.”
“Ba, vậy con lên xe trước, chờ tin tốt của con.”
Ba Hoắc Yên nhìn bóng lưng cô rời đi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Hoắc Yên đi qua cửa soát vé, lên tàu. Vừa ngồi xuống chưa tới hai phút, hai bóng dáng quen thuộc cũng lên tàu.
Là Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ.
Tô Hoàn mặc váy trắng, ghét bỏ nhìn xung quanh: “Ôi chao, sao lại là khoang hạng hai, không phải tớ bảo cậu mua khoang hạng thương gia à?”
Lâm Sơ Ngữ cười hì hì nói: “Đại tiểu thư, cậu muốn ngồi khoang hạng thương gia, vậy chúng ta liền tách nhau, cậu có thể rời khỏi tớ được chắc.”
“Vậy tớ đành chịu.” Tô Hoàn khoát tay: “Được rồi được rồi, cũng may chỉ có một giờ tàu chạy, không tính là quá xa.”
Hoắc Yên vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói: “Sao các cậu lại đến đây.”
“Ơ, Hoắc Yên, trùng hợp thế, cậu cũng đến thành phố B hả?” Tô Hoàn ra vẻ ngạc nhiên nói.
“Tớ tham gia cuộc thi, các cậu không biết sao?” Hoắc Yên do dự hỏi: “Các cậu… không phải là đi cùng tớ…”
“Nghĩ gì thế, cậu không thanh toán tiền xe, tiền ăn ngủ cho chúng tớ thì chúng tớ đi với cậu làm gì.” Tô Hoàn ngồi vào ghế chếch phía trước Hoắc Yên: “Chúng tớ đơn giản chỉ đi du lịch, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Thật sao?”
Tô Hoàn lấy di động ra bắt đầu tìm hiểu: “Nghe nói mỳ xào thành phố B ngon lắm.”
Lâm Sơ Ngữ nói: “Giai đẹp thành phố B cũng cực kỳ nhiều.”
“Có khả năng có khả năng.”
“Hắc hắc hắc.”
Hai người phối hợp trò chuyện, không tiếp tục để ý tới Hoắc Yên.
Hoắc Yên khó khăn nâng vali hành lý lên, muốn để ở ngăn hành lý phía trên, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay chợt nhẹ, vali trực tiếp bị một người nhấc lên, dễ như trở bàn tay đặt lên trên ngăn.
Đập vào mắt là làn da trắng nõn, có mấy đường gân xanh chạy dưới làn da nhẵn nhụi.
Cánh tay đẹp thật!
Hoắc Yên quay đầu, một người con trai bất ngờ xuất hiện đằng sau lưng cô, ra là Phó Thời Hàn.
Anh mặc một cái áo ngắn tay, cổ áo để mở hai cúc lộ ra cần cổ thon dài.
Phó Thời Hàn mỉm cười với cô, ánh nắng xuyên qua cửa kính rơi trên gương mặt anh, đôi đồng tử màu nâu đậm giống như phát sáng, cực kỳ xinh đẹp.
Mà bên cạnh, còn có Thẩm Ngộ Nhiên với bao lớn bao nhỏ trên người.
Vẻ mặt của Hoắc Yên tràn đầy kinh ngạc: “Các anh… sẽ không phải là tới thành phố B du lịch chứ?”
Chếch đối diện, Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ tựa người vào ghế, nhìn bọn họ bằng ánh mắt Bát Quái.
Phó Thời Hàn cười nhẹ: “Chú dì của em không yên tâm, nên bảo anh đi cùng em tham gia cuộc thi.”
Hoắc Yên có chút bất ngờ: “Ơ, ba mẹ không ai nói với em cả.”
Sau khi Phó Thời Hàn cất hành lý xong, ngồi bên cạnh Hoắc Yên xoa đầu nhỏ của cô: “Đồ đần, chú dì của em tất nhiên là ba mẹ anh.”
Hoắc Yên chợt hiểu ra, hơi xấu hổ: “Vậy… giúp em cảm ơn chú dì.”
Phó Thời Hàn khẽ xì một tiếng: “Đi cùng em là anh, cảm ơn họ làm cái gì.”
Trên mặt Hoắc Yên đỏ bừng, dừng lại một lúc lâu mới khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
“Muỗi kêu, không nghe thấy.”
Hoắc Yên xích  lại gần anh: “Cảm ơn anh, Hàn ca.”
Phó Thời Hàn nhướng mày: “Vẫn không nghe thấy.”
Thế là Hoắc Yên đưa tay khoác qua vai anh, tới gần bên tai nói từng chữ một: “Cảm – ơn – anh.”
Trong lúc lơ đãng Phó Thời Hàn hơi nghiêng đầu, đôi môi lạnh buốt của Hoắc Yên liền sượt nhẹ qua vành tai anh.
Chỉ một thoáng, vành tai người nào đó đỏ bừng một cách bất thường.
Một loại cảm xúc cuồn cuộn tuôn trào mà khắc cốt ghi tâm, dội thẳng vào trái tim, tranh nhau muốn tràn ra bên ngoài, thông qua từng tế bào thần kinh lan truyền tới tứ chi, khiến toàn thân anh tê dại như điện giật.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không nhận ra vẻ mất tự nhiên lúc này của Phó Thời Hàn, cô chỉ vào Thẩm Ngộ Nhiên hỏi: “Sao anh ta cũng theo đi thế?”
Phó Thời Hàn nhíu mày nhìn Thẩm Ngộ Nhiên: “Đúng vậy, tớ dẫn em tớ đi, cậu tới làm gì?”
Thẩm Ngộ Nhiên lập tức giơ tay nói: “Tiểu Yên tham gia cuộc thi, tớ đương nhiên là tới cổ vũ cho em ấy cho có mặt mũi rồi.”
Lâm Sơ Ngữ đang nhìn lén, bực bội nói nhỏ vào tai Tô Hoàn: “Đầu năm nay, con trai đều thẳng thắn thế sao?”
Tô Hoàn không trả lời bạn, ngược lại hưng phấn hỏi Thẩm Ngộ Nhiên: “Anh trai hòa thượng của tôi đâu, sao anh ấy không tới?”
“Anh trai hòa thượng của cô nghỉ hè còn ra ngoài làm thêm, rất bận nha.”
“Ồ.” Tô Hoàn bĩu môi: “Không ngờ, lâu lắm không gặp mặt rồi.”
Thẩm Ngộ Nhiên cười nói: “Hiếm thấy, cái tên vắt cổ chày ra nước rán sành ra mỡ kia lại cũng được con gái nhớ thương.”
Tô Hoàn hung dữ nói: “Này, không cho phép nói xấu anh trai hòa thượng của tôi.”
“Được được được.” Sau khi Thẩm Ngộ Nhiên ngồi xuống, lấy di động gọi video trên WeChat: “Lão nhị, có người nhớ cậu, có muốn nhìn một chút không?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói không mấy tập trung của Hứa Minh Ý: “Đang bận, cậu làm cái gì?”
Thẩm Ngộ Nhiên vứt cho Tô Hoàn một ánh mắt, Tô Hoàn lập tức lôi gương nhỏ ra nhìn mình một chút, xác định tất cả đều perfect, nhanh chóng nhận lấy điện thoại của Thẩm Ngộ Nhiên.
“Là tôi đây.” Nụ cười Tô Hoàn dịu dàng đúng chuẩn: “Anh đang làm gì thế?”
Trong màn hình, Hứa Minh Ý mặc một bộ quần áo màu đen, dưới ánh mặt trời lộ ra cánh tay cường tráng màu lúa mạch, ánh nắn ngày hè chói chang, từng hạt mồ hôi đang chảy qua hai đầu lông mày anh ta.
Anh ta hơi nhíu mày, ánh mắt vùi trong đôi đồng tử sâu thăm thẳm.
“Tôi đang làm việc.”
Tô Hoàn để ý thấy, phía sau anh ta là những cánh đồng lúa giữa non xanh nước biếc, cách không xa có mấy cô gái ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ mang theo mũ che nắng và kính mắt, vừa xinh đẹp vừa thời thượng.
Hứa Minh Ý hình như còn đang xách một chiếc túi màu đỏ cho một trong những cô gái đó.
Hô hấp của Tô Hoàn khựng lại: “Hứa Minh Ý…”
“Này, Hứa soái ca, tới đây chụp cho chúng tôi một kiểu ảnh đi.”
“Chụp ảnh là khoản phí khác.”
“Biết rồi, tới mau.”
Hứa Minh Ý nói với Tô Hoàn: “Bây giờ tôi đang hơi bận, muộn chút sẽ tìm cô.”

“Ừm…”
Video call bị ngắt, Tô Hoàn đưa di động cho Thẩm Ngộ Nhiên, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Cảm ơn.”
Thấy tâm trạng cô nàng có vẻ nhấp nhô, Thẩm Ngộ Nhiên cũng không đùa giỡn lung tung.
Tàu cao tốc chậm rãi lăn bánh.
Phó Thời Hàn thấy cô gái nhỏ ngồi bên cạnh ngáp một tiếng, anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mệt mỏi, dưới mắt còn lộ rõ quầng thâm.
“Tối qua lại thức đêm đọc sách sao?”
“Ừm.”
“Nói bao nhiêu lần không được thức đêm, trước mười một giờ nhất định phải lên giường.”
“Em lên giường mà.” Hoắc Yên nhìn anh cười hì hì: “Ở trong chăn đọc sách.”
Phó Thời Hàn vỗ nhẹ đầu Hoắc Yên: “Em đặt anh ở đâu?”
“Ôi.” Hoắc Yên che đầu, thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, thế là mau chóng lấy lòng: “Em sai rồi, sau cuộc thi nhất định em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, không thức đêm.”
Ánh mắt Phó Thời Hàn dịu xuống, nói: “Em ngủ một chút đi.”
“Ừm.”
Hoắc Yên dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt lại: “Vậy em ngủ một lát, lúc xuống xe nhớ gọi em.”
“Em ngủ bên nào đấy.”
Nghe anh hỏi một tiếng, Hoắc Yên mở mắt, không hiểu nhìn về phía anh.
Phó Thời Hàn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lại nhích vai mình lại gần, vươn cánh tay ra đệm ở ghế tựa sau lưng cô.
Ý tứ, rất rõ ràng.
Hoắc Yên  nhìn chằm chằm bờ vai rộng của Phó Thời Hàn chừng hai mươi giây.
Phó Thời Hàn bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy trong lòng khô nóng, bất chấp tất cả, trực tiếp ấn cái đầu nhỏ của cô vào trong lòng mình.
**
Hoắc Yên dựa vào bả vai Phó Thời Hàn nhanh chóng thiếp đi.
Mặc dù bờ vai của anh rất cứng rắn, nhưng cũng không phải kiểu người gầy lởm chởm toàn xương, vừa vặn đối lập, có tầng cơ bắp làm đệm cảm giác rất thoải mái lại vô cùng an tâm.
Hoắc Yên thỉnh thoáng lại muốn xoay người, giống như con mèo nhỏ, cực kỳ không an phận, khi thì nắm góc áo của anh, khi thì phát ra âm thanh, toàn bộ khuôn mặt vùi vào trong cổ anh, hơi thở mềm mại ấp áp khiến anh ngưa ngứa.
Cô chỉ cần khẽ động một cái, nhịp tim của Phó Thời Hàn lập tức bị lỡ mất mấy nhịp.
Cô nhóc này, lại có tướng ngủ như vậy, Phó Thời Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ chiều theo.
Tàu cao tốc rất nhanh tới trạm, Hoắc Yên mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy cần cổ của Phó Thời Hàn, một mảng da trắng nõn mịn màng.
Cơ thể của con trai còn tinh tế hơn cả con gái, hơn nữa lại không phải do cố gắng chăm sóc, mà là vốn dĩ trời sinh đã thế.
Cái này cũng khiến người khác có chút hâm mộ.
Ánh mắt của Hoắc Yên chậm rãi rời xuống dưới vai anh, trên áo sơ mi có một vết nước đáng ngờ.
Hoắc Yên đột nhiên mở to mắt, không phải chứ!
“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến.
Hoắc Yên vội vàng dùng tay che vết ướt trên vai Phó Thời Hàn, sợ bị anh nhìn thấy.
Mí mắt Phó Thời Hàn còn không thèm chớp, nhàn nhạt nói: “Che cái gì, anh không cảm giác được sao?”
Hoắc Yên nhanh chóng lấy khăn tay từ trong túi xách ra, chột dạ giúp anh lau: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, chờ lúc nữa cởi áo ra em sẽ giặt sạch giúp anh.”
Phó Thời Hàn có vẻ không để ý tới vấn đề này, chỉ vuốt lại đầu tóc rối bời do ngủ của Hoắc Yên, đeo cặp nhỏ của cô lên: “Đi nào.”
“Ừm.” Hoắc Yên ngoãn ngoãn đi sau lưng anh, Phó Thời Hàn gọi một chiếc xe tới, chở mọi người về khách sạn.
Hoắc Yên để ý thấy, Tô Hoàn ngày thường thích nhất nói đùa lại không nói chuyện, giống như tâm trạng không tốt, ảnh hưởng tới tiểu nói nhiều Lâm Sơ Ngữ cũng ít nói theo.
Thẩm Ngộ Nhiên thấy thế, nhìn Tô Hoàn nói: “Lão nhị tên này ngày thường chỉ có tiền trong mắt, nắm bắt tất cả các cơ hội để kiếm tiền, vừa rồi nói đang làm việc, khẳng định không phải chạy đi chơi đâu.”
Tô Hoàn nhìn thoáng cảnh vật bên ngoài cửa sổ, mặt không đổi sắc nói: “Có liên quan gì tới tôi, tôi cũng chẳng phải là gì của anh ta.”
Thẩm Ngộ Nhiên bị mất mặt, dứt khoát không nói nữa.
Chưa tới mấy phút, trên WeChat xuất hiện thông báo gọi video từ Hứa Minh Ý. Thẩm Ngộ Nhiên lắc lắc màn hình di động, nhìn Tô Hoàn nói: “Là lão nhị, trực tiếp cúp hả?”
“Anh ta tìm anh, anh thích cúp thì cúp.”
Thẩm Ngộ Nhiên dập máy, sau đó gửi lại cho Hứa Minh Ý một tin nhắn: “Cậu tiêu rồi.”
Hứa Minh Ý: “?”
Thẩm Ngộ Nhiên: “Tô đại tiểu thư cáu rồi.”
Hứa Minh Ý: “Cô ấy làm sao?”
Thẩm Ngộ Nhiên: “Tớ làm sao biết, chính là cậu tự kiểm điểm &*%¥#”
Hứa Minh Ý: “Cậu nói với cô ấy vừa rồi tớ bận.”
Thẩm Ngộ Nhiên: “Tự cậu nói đi, tớ lại không phải cái loa của mấy người.”
Hứa Minh Ý: “Oh.”
Thẩm Ngộ Nhiên: “Hòa thượng cũng thất tình lục dục rồi?”
Hứa Minh Ý: “?”
Thẩm Ngộ Nhiên: “Trong đầu hòa thượng không phải chỉ chứa tiền thôi sao, tại sao, tại sao lại để ý Tô Hoàn tức giận, có ẩn ý bên trong!【 liếc mắt cười đểu 】”
Hứa Minh Ý: “Hic, cô ấy là khách hàng VIP, không thể tùy tiện đắc tội.”
Thẩm Ngộ Nhiên: “…”
Đến khách sạn sắp xếp lại, Lâm Sơ Ngữ hỏi Tô Hoàn: “Rốt cuộc là tại sao hôm nay, rõ ràng lúc ra ngoài cậu còn rất vui vẻ, sau khi cùng anh ta gọi video liền biến thành dạng này?”
Trong lòng Tô Hoàn ẩn ẩn tức giận, nói: “Nghỉ hè được hơn nửa thời gian, mỗi ngày tớ đều nhớ anh ta, anh ta ngược lại tốt rồi, dẫn đứa con gái khác du sơn ngoại thủy, vô cùng vui vẻ.”
Hoắc Yên từ tập câu hỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Hoàn: “Hòa thượng không phải loại người như vậy.”
Trước kia cô có làm việc cùng anh ta một thời gian, Hứa Minh Ý tuyệt đối là kiểu con trai không gần nữ sắc, không đúng, mà là trong mắt anh ta sắc tức thị không, trên thế giới này căn bản không phân chia nam nữ, chỉ có kiểu như Tô Hoàn để cho anh ta lắc lư kiếm tiền và kiểu như Hoắc Yên…
Lúc này, WeChat của Tô Hoàn có tiếng chuông thông báo, Hứa Minh Ý gọi video qua, Tô Hoàn nhìn thấy ảnh đại diện trống không của anh ta, tâm tình đột nhiên nảy lên, nhưng vẫn giả bộ như cũ, bình tĩnh một mình ra ban công nhận điện thoại.
“Cái gì.”
Trong video Hứa Minh Ý giống như đang lái xe máy, ven đường đều là cảnh sắc thôn dã đồng ruộng, càng ngày càng lùi lại, xa xa là một khoảng trời hoàng hôn.
Anh ta không mang mũ bảo hiểu, mái tóc xoăn cắt ngang trán bay hết ra sau, gió từ núi thổi qua khiến anh ta phải híp mắt lại.
Trước kia mái tóc xoăn ngang trán luôn che đi đôi mắt của Hứa Minh Ý, khiến người ta không thấy rõ đến cùng khuôn mặt của anh ta ra sao, có loại cảm giác cao thâm khó lường hay không.
Giờ phút này cả khuôn mặt đều trở lên rõ ràng, đôi mắt phượng hẹp dài, thanh tú tuấn dật.
Tô Hoàn cảm thấy đôi mắt một mí của anh ta, đúng là “xấu lạ”. (*)
(*)丑帅男 / chǒushuài nán/ Chỉ những chàng trai có khuôn mặt không tính là đẹp trai nhưng nếu nhìn kỹ hoặc tiếp xúc lâu sẽ cảm thấy rất đẹp trai và đặc biệt thu hút. Nguồn: Baidu
“Ờ, nghe nói cô không vui.”
Anh ta lớn tiếng nói vào điện thoại, còn có tiếng gió rít gào bên cạnh.
“Anh điên rồi sao, lái xe còn gọi video!” Tô Hoàn bị hành động này làm cho tức giận: “Tôi cúp đây.”
Nói xong cũng không đợi anh ta kịp phản ứng, ngắt video call, giận dỗi đi lại hai vòng ngoài ban công, nhỏ giọng mắng: “Đại ngu ngốc.”
Không tới hai phút, Hứa Minh Ý gửi một tin nhắn đến: “Tôi dừng xe rồi, tiếp tục nhé?”
Tô Hoàn không đành lòng, vẫn kết nối video: “Thời gian của anh quý giá như vậy, không thể lãng phí từng giây từng phút có phải không?”
Đầu bên kia, Hứa Minh Ý đang đứng bên đường, xe máy dựa bên cạnh, anh ta vò vò tóc, bất đắc dĩ nói: “Trời sắp tối rồi, còn hơn mười cây số nữa, tôi phải trở về nấu cơm cho bà nội.”
Tô Hoàn hết giận, lẩm bẩm nói: “Mấy cô gái kia đâu, không ở cùng bọn họ sao?”
“Hết thời gian, đương nhiên không theo nữa, bây giờ là thời gian riêng tư của tôi.”
Tô Hoàn tức giận nói: “Hôm nay rốt cuộc anh đang làm gì?”
“Dẫn đoàn.”
“Dẫn đoàn?”
“Người ta giới thiệu một nhóm du khách, tôi dẫn mấy cô đó đi.”
Tô Hoàn chợt hiểu ra: “Anh… anh học phần mềm, sao lại chạy đi làm hướng dẫn viên du lịch thế.”
“Kiếm tiền còn phân biệt sao?”
Tâm trạng của Tô Hoàn tốt hơn nhiều, cười hỏi: “Vậy đến chiều kiếm được bao nhiêu rồi?”
“Cô đoán đi.”
Tô Hoàn cố ý nói: “Khổ cực như vậy, phải đến hai trăm đi.”
Hiếm khi thấy trên mặt Hứa Minh Ý nở một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, giơ sáu ngón tay ra: “Bằng này.”
“Rất tốt.”
Có vẻ anh ta rất vui: “Đúng không?”
“Ừm, lợi hại quá.”
Hứa Minh Ý đi tới bên cạnh cái xe, lại hỏi: “Thẩm Ngộ Nhiên nói cô không vui, đã xảy ra chuyện gì?”
“Có sao?” Tô Hoàn mở to mắt: “Tâm trạng tôi rất tốt mà.”
“À, cậu ta lừa tôi.” Hứa Minh Ý có chút tiếc nuối nói: “Vốn còn muốn làm tư tưởng cho cô, tính giá hữu nghị, nhưng mà không được rồi, quên đi.”
Tô Hoàn bĩu môi: “Người bận rộn, mặt trời sắp xuống núi rồi, anh mau về đi thôi.”
“Ừm tôi đi đây.” Hứa Minh Ý ngồi lên xe máy.
“Anh cẩn thận, lái xe chậm một chút, sau khi về nhớ báo lại cho tôi.”
Hứa Minh Ý hơi hoang mang, không biết Tô Hoàn có ý gì, nhưng thấy mặt trời sắp lặn ở đằng Tây, nếu không về nhanh thì sẽ phải đi đường tối, thế là anh ta không suy nghĩ nhiều, gật đầu ngắt video.
Tô Hoàn nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, khóe miệng Tô Hoàn cong lên một nụ cười ngọt ngào, quay đầu lại bắt gặp Hoắc Yên và Lâm Sơ Ngữ đứng cạnh cửa, không nói chuyện nhìn qua.
“Nhìn gì vậy?” Tô Hoàn chột dạ về phòng.
Lâm Sơ Ngữ lắc đầu: “Cậu xong đời rồi, chắc chắn trúng độc của tên hòa thượng kia rồi.”
Hoắc Yên cũng nghiêm mặt nói: “Tô Hoàn, cậu thông minh hơn so với những cô gái bình thường, sẽ không phải là không nhìn ra được anh ta chỉ muốn kiếm tiền, trong lòng căn bản không có…”
Tô Hoàn cười nhạt: “Hai cậu ngốc nghếch còn nhìn ra được, tớ có thể không nhìn ra sao.”
“Vậy cậu còn…”
Tô Hoàn dựa vào ban công, duỗi cái lưng mỏi: “Ai nói tớ thích người ta, thì người ta nhất định phải thích tớ.”
Lâm Sơ Ngữ nói: “Vậy cậu không phải là yêu đơn phương sao?”
“Yêu đơn phương thì sao?” Tô Hoàn thẳng thắn nói: “Không cố gắng thì không có hi vọng, nói không chừng tương lai một ngày nào đó, anh ấy sẽ để ý tớ.”
Hoắc Yên nhìn Tô Hoàn, trên gương mặt cô bạn tràn đầy tự tin, cực kỳ xinh đẹp. Cô rất tán thưởng thái độ như vậy, không dây dưa cũng không từ bỏ, sẽ không làm cho đối phương khó xử.
Tô Hoàn vẫn luôn là một cô gái sáng suốt.
Ba cô gái đứng trên ban công, nhìn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt hồ, gió đêm mát mẻ, Hoắc Yên không kìm lòng được, hỏi: “Cảm giác thích một người như thế nào?”
Tô Hoàn suy nghĩ, nói: “Bất kể là hẹn nhau hay ngẫu nhiên gặp gỡ, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, trái tim như bị thiên thần bắn trúng, trước mắt bắt đầu xuất hiện đầy ngôi sao, ừm… giống như lon coca sủi bọt, cực kỳ vui vẻ. Nếu như gặp được chuyện gì thú vị, sẽ muốn chia sẻ với anh ấy đầu tiên, mỗi ngày tìm đủ mọi lý do để nói chuyện với anh ấy, nếu có người không ngừng muốn thông báo tình hình cuộc sống của anh ta cho cậu, thỉnh thoảng còn tới trêu chọc cậu một chút, không cần nghĩ, khẳng định là thích cậu rồi.”
Lâm Sơ Ngữ thở dài một tiếng: “Vậy xong rồi, không có ai như vậy tìm tớ cả.”
Tô Hoàn chọc chọc đầu nhỏ của cô nàng: “Từ từ rồi đến chứ sao.”
Hoắc Yên một mực không lên tiếng yên lặng mở WeChat, khung chat của Phó Thời Hàn vĩnh viễn đứng đầu tiên.
Ảnh đại diện của anh là hình người máy trong một bộ phim hoạt hình, đứng dưới bầu trời đêm sâu thẳm, nhìn ngắm ngôi sao phía trên, không biết nghĩ gì.
Hoắc Yên kéo lên mấy tin nhắn ở trên.
Ngày 26 tháng 7.
Phó Thời Hàn: “【hình ảnh】Mẹ làm điểm tâm ngọt quá, không thích.”
Hoắc Yên: “Xin hãy để lại toàn bộ cho em.”
Phó Thời Hàn: “Được.”
Ngày 27 tháng 7.
Phó Thời Hàn: “Viết báo cáo. 【hình ảnh】”
Hoắc Yên: “Wow, anh viết dài thế, em còn chưa bắt đầu cơ.”
Phó Thời Hàn: “Sắp khai giảng rồi.”
Hoắc Yên: “Biết rồi biết rồi, đừng thúc dục, em sẽ viết. 【bĩu môi】”
Ngày 28 tháng 7
Phó Thời Hàn: “Quần áo mới. 【hình ảnh】”
Hoắc Yên: “Anh ở… phòng thử đồ?”
Phó Thời Hàn: “Đẹp không?”
Hoắc Yên: “Đẹp, phong cách rất độc đáo.”
Phó Thời Hàn: “Anh đang hỏi, anh đẹp trai không?”
Hoắc Yên: ….
Ngày 29 tháng 7
Phó Thời Hàn: “Buồn ngủ. 【hình ảnh】”
Hoắc Yên: “Em phát hiện gần đây anh rất thích tự sướng.”
Phó Thời Hàn: “Ừm.”
Hoắc Yên: “…”
Hai phút sau.
Hoắc Yên: “Không phải nên giải thích gì sao?”
Phó Thời Hàn: “Thật xin lỗi, đẹp trai quá ảnh hưởng đến em rồi.”
Hoắc Yên: “…”
Editor: Đọc đến đây mới thấy anh Hàn khổ tâm quá, ỡm ờ thế này rồi mà Hoắc Yên vẫn không hiểu. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.