“Phó Thời Hàn cháu cũng có bấy nhiêu thương tiếc với Hoắc Yên như vậy.”
(*) Đả lạc thủy cẩu (痛打落水狗): Đánh chó rơi xuống nước, ý chỉ dốc sức đả kích một kẻ sa cơ lỡ vận.
“Nói đùa gì vậy, sao em có thể đến nhà anh ở được.”
“Em thấy anh có giống như đang nói đùa không?” Phó Thời Hàn khí định thần nhàn nói: “Mẹ anh thích em, nhà anh cũng có rất nhiều phòng, tết đến ở một thời gian cũng không thành vấn đề, anh cũng tiện giúp em học thêm mà.”
Nghe qua, có vẻ hợp tình hợp lý.
“Dù ba mẹ anh đồng ý nhưng chưa chắc ba em em đã đồng ý đâu, đến ở nhà anh, vậy thành cái gì?”
“Khi còn bé không phải em vẫn thường xuyên đến nhà anh sao, em còn nói muốn làm con gái mẹ anh, đến ngôi nhà lớn như nhà anh ở.”
Cái mặt già của Hoắc Yên đỏ lên, chuyện cũ từ đời nào rồi, chính cô còn không nhớ được, sao anh lại nhớ rõ ràng thế.
Nhưng khi đó chẳng qua là hâm mộ Phó Thời Hàn có cái nhà to như vậy, chơi trốn tìm trong đó, rất thích a.
“Trẻ con nói không suy nghĩ.” Hoắc Yên quẫn bách nói: “Ai tin là đồ ngốc.”
Phó Thời Hàn ung dung thở dài một tiếng, nằm trên giường Hoắc Yên, uể oải nói: “Làm sao bây giờ, anh thật sự thành đồ ngốc rồi.”
Hoắc Yên thấy dáng vẻ này của anh, không đành lòng, không thể làm gì khác hơn, nói: “Vậy ăn tết rồi nói sau.”
Phó Thời Hàn lấy lại tinh thần: “Một lời đã định.”
“Ai, ai một lời đã định với anh!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-on-nhu/1837230/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.