“Nhưng khiến trái tim ai đó rất đau.”
Nhóm thăm quan trường thứ mười tới chỗ Đào đỉnh ngay trước tòa nhà thư viện.
Thẩm Ngộ Nhiên cầm một tờ giấy giới thiệu, liều mạng quạt quạt: “Đoạn này tớ để các cậu làm người hướng dẫn, giới thiệu đến miệng đắng lưỡi khô, Hàn tổng, không bằng cậu giảng chỗ này đi.”
Phó Thời Hàn không từ chối, dưới ánh mắt sùng bái của các nữ sinh, đi thẳng tới trước Đào đỉnh.
Đào đỉnh cao khoảng ba, bốn mét, nặng nề trang nghiêm, thân đỉnh trang trí cực kỳ tinh xảo hoàn mỹ, bên trên điêu khắc đồ vân, nhìn từ xa có cảm giác thần bí mà uy nghiêm.
Phó Thời Hàn đứng trước đỉnh, chầm chậm thuyết minh: “Đào đỉnh là quà tặng rất quý giá nhân ngày kỷ niệm tròn sáu mươi năm thành lập trường, do sinh viên ưu tú của trường là Chu Hoằng tiên sinh quyên tặng, dựa theo hoa văn hình mặt thú tai hổ trên đỉnh bằng đồng được đào trong lăng mộ phóng đại gấp mười để mô phỏng…”
Hoắc Yên đứng trong nhóm người hàng cuối cùng, từ xa nhìn Phó Thời Hàn.
Hoàn toàn khác biệt với người khi nãy còn trêu ghẹo cô, giờ phút này Phó Thời Hàn quần áo chỉnh tề, dàng người thẳng tắp, trên mặt mang vẻ nghiêm túc, cặp mắt thâm thúy và xa cách.
Chủ tịch hội sinh viên nói chuyện thận trọng, vững vàng tự tin, phong phạm mười phần.
Nếu như anh duy trì bộ dạng này, nói không chừng Hoắc Yên sẽ có mấy phần kính sợ với anh.
Trong nội tâm cô suy đoán, Phó Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-on-nhu-2/1982137/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.