Hoắc Yên đeo cặp sách, vội vàng đi tới cổng trung tâm hoạt động của sinh viên.
Sân trường cuối thu, sinh viên qua lại không tính là nhiều.
Trong tin nhắn nói cô tới đây đợi anh, nhưng dù Hoắc Yên tới sớm mấy phút lại phát hiện Phó Thời Hàn sớm đã đợi ở lối ra vào rồi.
Anh mặc một một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, cổ áo tùy ý cởi bỏ mấy nút lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, quần áo được cẩn thận là ủi không một nếp nhăn, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.
Anh đứng bên lề đường, ánh trăng đêm trong trẻo dát lên làn da của anh một tầng trắng sáng lạnh. Nét mặt thờ ơ, ung dung bình thản, khí chất như ánh trăng sáng vừa sạch sẽ vừa trong trẻo.
Mà khi anh quay người nhìn thoáng Hoắc Yên, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt trong khoảng khắc dịu dàng xuống, đuôi mắt hiện lên ý cười ôn hòa cong cong.
Hoắc Yên chạy chậm tới trước mặt anh: “Hôm nay anh rảnh rỗi à?”
“Rảnh.”
“Vậy chúng ta đi đâu?”
Phó Thời Hàn không trả lời mà thuận tay cầm cặp sách giúp Hoắc Yên, dẫn cô đi vào trong trung tâm hoạt động.
Xuyên qua hành lang hẹp dài, đi tới trước cửa một văn phòng.
“Tách” một tiếng, đèn điện sáng lên.
Văn phòng hội sinh viên không một bóng người.
“Vì sao không tới phòng tự học vậy?” Hoắc Yên hỏi anh.
Phó Thời Hàn đặt cặp sách của cô ngay ngắn trên bàn, bàn tay thon dài cầm một cái ghế dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-on-nhu-2/1982090/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.