Không ngừng vừa né những viên đạn mà vừa né cả cả tia laze đang chằn chịt chỉ cần sơ hở chạm một cái lập tức căn phòng tự kích hoạt bom đặt sẵn, người có thể vừa làm một lúc nhiều việc đó chính là MỘNG DƯ HINH. Lộn một vòng cuối cùng cũng qua khỏi tia laze, nàng nhấn đồng hồ đeo tay, lập tức trên tay xuất hiện một khẩu súng giảm âm loáng bóng hướng về Loan Loan mà một phát vào chóp mũi, ả trợn mắt ngã xuống không quên nói một câu.
Phải rồi, Loan Loan cô ta đâu dễ dàng tha cho nàng như vậy, cho dù cô ta có chết thì cũng phải lôi theo Dư Hinh cô đi cùng. Vừa mở mắt nàng chỉ thấy mảng sao trời, xung quanh cây xanh um xùm. Vừa vươn tay định ngồi dậy nhưng cô lại phát hiện đôi tay của mình trở nên bé nhỏ, da còn đỏ đỏ đáng thương mới kinh hỉ, còn chưa kịp hiểu thì nàng bị ai đó bế lên, trên khuôn mặt nam nhân tóc đen gương mặt xuất thần vẻ mặt mang theo ưu thương nhìn đứa bé sơ sinh trong tay, rồi rầu rĩ nhìn người chết dưới đất với khuôn mặt đoan diễm......
Trời ơi, nàng là bị hóa thân thành một tiểu nữ oa sao? Trời ơi cái hình tượng một sát thủ huy hoàng bây giờ đã vụt mất rồi sao? Nàng phải làm sao bây giờ?