Chương trước
Chương sau
"Chúng ta vào sinh ra tử bảo vệ căn cứ, lại bị coi thành những kẻ kiêu ngạo trong mắt người khác. Chúng ta mạo hiểm ra ngoài tìm vật tư đưa cho họ, họ lại tự coi mình là bề trên, còn chúng ta là những kẻ thấp kém."
Quách Đức đứng ở trên đài cao lớn giọng lên án, thanh âm trầm ổn lại như đánh vào lòng những người bên dưới. Hắn nhìn những thể năng giả ở đây dần lộ ra biểu tình giận dữ, dùng sức vỗ lên ngực của mình, đề cao âm lượng.
"Tại sao chúng ta lại phải bị đối xử bất công? Chỉ cần là thể năng giả liền kém một bậc so với dị năng giả sao? Nếu chúng ta hiện tại đoàn kết lại, bọn dị năng giả đó sẽ có cơ hội thắng sao? Nếu đã không được tôn trọng, hiện tại chúng ta liền mình tự lập căn cứ mới!"
"Nói rất đúng, tự chúng ta cũng có thể thành lập căn cứ cần gì phải ở đây tốn công vô ích với bọn họ!" Một người đang đứng phía dưới hưởng ứng lại, oán giận nói lên.
"Đúng vậy, hiện tại chưa có dị năng giả đã đối xử với chúng ta như thế, chờ bọn họ xuất hiện thì chúng ta còn có con đường sống sao?"
Những người đứng ở đây đều được gọi là "thể năng giả" và cũng được cho là những người thức tỉnh cấp thấp nhất, bọn họ hiện tại vì bị đối xử bất công mà đã nghẹn một bụng khí, chờ sau khi xem xong những ảnh chụp nọ, liền mất đi lòng tin đối với căn cứ, trở nên phẫn nộ hô hào đứng dậy.
Quách Đức vừa lòng mà gật đầu, lão đại không hổ là lão đại, không ra tay thì thôi vừa ra một cái đã thành công, này nhiều nhất chỉ là rút củi dưới đáy nồi, nhưng hắn hiện tại đã có thể nhìn thấy thảm trạng tương lai của căn cứ.
Ngẫm lại đều chỉ có hai chữ....Thoải mái!
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Lao ra luôn đi."
Tạ Ân ngồi ở trong xe ôm lấy hamster nhỏ, mắt lạnh nhìn tràng cảnh hỗn loạn của căn cứ.
Ngay thời điểm biết được kho vật tư bị trộm, các thể năng giả đều kêu gào đòi rời căn cứ, Thẩm Vệ Dân thủ lĩnh căn cứ liền trở nên luống cuống.
"Các người nghĩ mình đang làm gì? Rời đi căn cứ sao? Bên ngoài chỗ nào cũng có tang thi, các người đều không muốn sống nữa sao?" Người này ở trước mạt thế đã là người có địa vị cao, thời điểm mạt thế diễn ra cũng là được người khác bảo hộ mới sống sót, hiện tại còn dám giở ra giọng điệu kẻ bề trên.
"Chính ngài cũng tự biết bên ngoài sống không tốt sao." Nam nhân cường tráng dẫn đầu đoàn người nở nụ cười, tiện tay liền đẩy ra người đang chắn trước mặt.
"Tình cảnh hiện tại đã khác trước, ngài đều coi thể năng giả chúng tôi là vật hy sinh nên chúng tôi buộc phải tự tìm một con đường khác để sống sót."
"Ý của anh là gì?" Thẩm Vệ Dân có loại dự cảm không tốt.
"Báo cáo nghiên cứu về những người thức tỉnh, ngài thật sự không biết sao?"
Hắn nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Vệ Dân trở nên hoảng loạn, trong lòng liền sinh ra một cảm giác quả nhiên là vậy, mang theo đồ đạc quay người rời đi.
"Tất cả vật tư lúc trước do chúng ta tìm được hiện tại sẽ mang đi hết."
Con người đều là những kẻ ích kỉ.
Những báo cáo đó đều do chính Tạ Ân chụp lại.
Thời điểm mạt thế vừa bắt đầu, có một vài người đột nhiên bị bệnh, sau khi chết vì sốt cao liền trở thành tang thi, lúc ban đầu những người này đều bị khống chế kịp thời, vì không muốn dân chúng khủng hoảng nên không hề phát lên tin tức, họ đều bị mang đến viện nghiên cứu để người ở đó tìm cách giải quyết.
Dù sao thì đem những "thi thể" chết vì cơn sốt kì quái đi cũng không phải là quá khó, chỉ có một số ít người phát giác được điều kì lạ đem lên trên mạng, nhưng tất cả đều nhanh chóng bị áp xuống.
Thẳng đến ngày 1 tháng 1, một nửa số người bỗng nhiên biến mất, mạt thế liền diễn ra.
Mà cũng do bọn họ ở lúc trước mạt thế đã nghiên cứu kĩ về tang thi, người thức tỉnh trong tương lai sẽ càng trở nên mạnh hơn những người thức tỉnh trước đó, ngược lại những người ở tầng chót của xã hội đã thức tỉnh đều không hề hay biết gì cả.
Những thông tin đó so với những gì người bình thường tự mày mò còn sớm hơn một tháng.
Mà một tháng đó đã có thể làm được rất nhiều việc. Chẳng hạn như hy sinh những người đã trở thành thể năng giả, bằng cách cứu viện càng nhiều những người có khả năng trở thành dị năng giả hay thậm chí biến hình giả, làm cho thế lực của mình trở nên lớn mạnh.
"Chắc chắn là có hiểu lầm! Các người nghe tôi nói đã......." Thẩm Vệ Dân khuyên bảo không có kết quả, liền nổi điên hạ mệnh lệnh xuống.
"Ngăn tất cả bọn họ lại cho tôi."
Nhưng những người thường sao có thể so với thể năng giả, bọn họ cướp được xe xong đều nhanh chóng rời đi.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Quách Đức hỏi.
"Đi đến siêu thị thu thập vật tư, sau đó đến Hải thị lập căn cứ." Tạ Ân nhìn vào mắt hắn, nhà anh ở ngoại thành Hải thị có khai phá một mảnh khu công nghiệp, đối với việc tương lai thành lập căn cứ là không thể thiếu. Hơn nữa Hải thị rất phát triển, cơ sở xây dựng đều đầy đủ, chỉ cần chiếm được chỗ đó thì phát triển căn cứ nhất định không khó.
"Hải thị?" Quách Đức khiếp sợ, không nói tới đường đi gian nan, lấy số dân cư của Hải thị.....Hắn có thể tưởng tượng tang thi ở đó dày đặc như thế nào.
Tạ Ân không trả lời, đời này anh chỉ muốn lo cho bản thân mình, người bên cạnh hoặc trung thành với anh, hoặc có giá trị cho anh lợi dụng, nếu trong ngoài bất nhất hoặc trong lòng có bất mãn tốt nhất nên rời đi.
Suy nghĩ của lão đại, người bình thường như bọn họ không hiểu được, thấy Tạ Ân chỉ chú tâm vuốt ve chuột nhỏ mà không hề có ý định giải đáp nghi vấn cho mình, Quách Đức liền thức thời ngậm miệng.
Ngôn Bạch bò đến trước cửa sổ xe, đôi mắt không hề chớp tò mò nhìn cảnh sắc xa lạ lại cổ xưa bên ngoài.
Cây cối đều cao lớn, cành cây ngang dọc đan xen nhau, lá cây xanh biếc ở trong gió lạnh nhẹ nhàng lay động. Đợt tuyết đầu tiên đáng lẽ nên thuần trắng không một chút tì vết, lại bị vấy bẩn bởi những vết máu cùng tứ chi hư thối cực kì bắt mắt.
Tốp năm tốp ba tang thi không mục tiêu đi lại trên đường, ngay lúc chiếc xe đi ngang qua, mùi người sống làm cho bọn chúng hưng phấn đuổi theo, rồi sau đó vì quá chậm mà bị bỏ lại.
"Ăn không?" Tạ Ân sắc mặt nghiêm nghị đưa ổ bánh mì tới trước mặt Ngôn Bạch, chuột nhỏ hôm qua không ăn được mấy miếng, hôm nay cũng không ăn miếng nào, như vậy làm sao được?
Ngôn Bạch trợn trắng mắt.
Ngày hôm qua sau khi tắm rửa xong, thấy nam nhân chui vào phòng bếp lớn bên cạnh, cậu nháy mắt liền tỉnh táo lại. Cậu yêu thích mỹ thực cùng tinh thông chuyện bếp núc nên rất mong chờ sẽ thấy được đồ ăn ở mạt thế.
Kết quả lại thấy được một đống màu đen.
Nam nhân mặt không đổi sắc cầm lấy một đôi đũa, nhìn về phía cậu.
"Cà tím nướng, nếm thử không?"
Ngôn Bạch ôm bánh mỳ hoảng sợ lui về phía sau hai bước: Thứ nhìn giống than này mà gọi là cà tím sao? Lại còn nướng?
Thấy nam nhân coi đây là điều bình thường, mặt không đổi sắc nhai nuốt, nước mắt cậu suýt nữa thì rơi xuống. Tốt xấu gì cũng là ân nhân của mình, nhìn đến anh phải chịu đựng những điều này, Ngôn Bạch lúc đó liền hạ một quyết định.
Nhưng mà bánh mì này cậu cũng ăn đủ rồi, đồ vật của căn cứ kia cũng không phải là thứ tốt, chỉ cung cấp có một cái bánh mì mà ăn còn không ngon lành gì. Cũng may là thân thể hiện tại của cậu cũng không cần phải ăn nhiều, chờ lúc tới siêu thị cậu sẽ vào trong không gian lấy ra một chút đồ ăn.
Ở trong không gian cậu sẽ ở dạng người, còn có sẵn kệ bếp. Đến lúc đó sẽ biểu diễn tài năng của cậu cho Tạ Ân thấy, lúc đó chắc chắn nam nhân sẽ cảm động đến khóc lóc thảm thiết, sau đó sẽ cung kính với cậu mà không dám tùy ý vuốt cậu như vừa rồi nữa. [em ấy ngây thơ ghê =)))]
Ngôn Bạch vẻ mặt chính nghĩa đem bánh mì đẩy đến trước mặt Tạ Ân, ánh mắt tràn ngập thương hại: Mau cầu xin đi rồi tôi sẽ cho anh ăn ngon.
"Hamster nhỏ này còn biết quan tâm đến người khác sao?" Quách Đức từ kính chiếu hậu nhìn sang liền nhỏ giọng hiếu kì.
Ngôn Bạch ôm lấy bánh mì run lên, sự sợ hãi ngày đó vẫn còn rất rõ ràng, cậu chui vào cái túi trước ngực Tạ Ân, cảnh giác ló đầu ra.
"Anh dọa đến nó." Khóe miệng Tạ Ân hơi câu. Trong lòng biết người này vẫn chưa tin tưởng mình.
"A...." Quách Đức hối hận xoay tay lái, nếu biết trước hamster nhỏ này đáng yêu như vậy, dù có đói chết hắn cũng không đụng đến một cọng lông tơ của nó!
Đi được thêm một đoạn, xe liền dừng lại trước một siêu thị.
Bọn họ một người có sức chiến đấu cực mạnh, một thể năng giả am hiểu ẩn náu lại thêm một dị năng giả hệ thủy mới thức tỉnh, cả ba người cũng đều xuất thân từ quân ngũ nên đối với tang thi bên ngoài không có bao nhiêu áp lực.
Bóng nước của Cầu An tuy rằng nhỏ nhưng có thể bắn ra xa phân tán lực chú ý của tang thi, làn da của Quách Đức có thể hòa làm một với môi trường xung quanh thích hợp nhất để ra đòn bất ngờ, Tạ Ân thu hút phần lớn đòn tấn công từ tang thi, nhưng động tác của anh lại sạch sẽ lưu loát, bước chân vững vàng không hề bị những tang thi điên cuồng đó ảnh hưởng.
Ngôn Bạch run run núp bên trong túi tiền chổng cái mông lên trời, nỗ lực dán sát lồng ngực của nam nhân chỉ hận không thể hòa luôn làm một với nó, cậu sợ không cẩn thận liền bị động tác của Tạ Ân làm cho bay ra ngoài hoặc là bị tang thi túm được.
Ngực Tạ Ân bị dán lên, động tác liền cứng đờ trong một cái chớp mắt:....
"Đừng sợ, ra đây đi." Sau khi giết hết tang thi trước cửa siêu thị, Tạ Ân lên tiếng.
Đỉnh đầu lông màu trắng xuất hiện trước tầm mắt của Tạ Ân, sau đó là một đôi mắt ướt nhẹp nhìn cực kì đáng thương.
Sự khó chịu trong lòng Tạ Ân liền biến mất tăm, anh bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ cái đầu nhỏ.
Lại bị dọa khóc sao? Thật nhát gan.
Ngôn Bạch lau lau mắt, cậu không phải một người thích khóc lóc, chỉ do tuyến lệ của hamster quá phát triển.
"Chít chít chít!"
Chờ tới khi nhìn thấy một kệ để đầy trang sức sáng lấp lánh, Ngôn Bạch nháy mắt liền trở nên hứng thú, nôn nóng hướng Tạ Ân giơ lên hai tay.
Một tư thế "Muốn ôm một cái" vừa lưu loát vừa đáng yêu, Tạ Ân chắc chắn sẽ không tự tuyệt'
Anh khó có được lúc mềm lòng đem nắm nhỏ trong tay thả lên kệ để hàng, đối với thú cưng của mình cực kì hào phóng.
"Thích cái gì liền lấy cái đó."
Anh đã sớm nhận ra chuột nhỏ trong tay rất có nhân tính, đôi mắt lưu ly hôm qua không sai lắm đã đối với khả năng nấu ăn của anh lộ ra sự ghét bỏ rất rõ ràng.
Tuy biết thứ mình làm chẳng ra cái gì, nhưng trong lòng Tạ Ân vẫn bị nghẹn một chút.
Ngôn Bạch chỉ về phía khu rau quả cùng thịt.
Tuy rằng đã cúp điện, nhưng khi mạt thế đến nhiệt độ không khí đã giảm xuống rất nhiều, hàng hóa để trong tủ đông cũng không hoàn toàn bị hư.
Ngày đó khi Cầu An ăn quả rồi thức tỉnh, kinh nghiệm của cậu liền được cộng 10, không gian đã lên tới cấp hai.
Đất đã nhiều thêm ba mẫu, sau đó cậu còn thu hoạch khoai lang đỏ lúc trước đã trồng, kinh nghiệm liền lên 6/30.
Những rau dưa để trên kệ sau khi được Ngôn Bạch chạm vào đều biến mất.
Hai người khác ở bên kia đang cực nhọc vác bao tải nhìn thấy vậy liền ngơ ngác há hốc mồm. Tạ Ân nhướng mày, không nghĩ tới còn có kinh hỉ như thế này.
Ngôn Bạch đắc ý hai tay chống hông.
"Rất lợi hại." Tạ Ân xoa đầu cậu khích lệ.
Sau một hồi thử nghiệm, Ngôn Bạch rốt cuộc hiểu được những ô vuông trong kho hoạt động như thế nào. Mỗi ô vuông có thể chứa một loại vậy phẩm, hơn nữa thời gian không hề tác động vào, bỏ vào cái gì cũng không lo sẽ bị hư thối.
Những rau củ vừa rồi được đưa vào đã đem mười ô vuông bên trong chiếm hơn phân nửa, dưới sự nỗ lực của Ngôn Bạch cùng Tạ Ân cuối cùng cũng lấp đầy được sức chứa của không gian.
Những gì đã đưa vào không gian đều được phân loại, chẳng hạn một cái ô vuông đang chứa nồi thì chỉ cần là nồi đều có thể bỏ vào ô vuông đó, không giới hạn số lượng.
Nhưng nếu là chứa nguyên liệu nấu ăn, đồng dạng đều là rau nhưng cũng không thể chứa cùng một ô, những thứ khác cũng như thế.
Ngôn Bạch tính toán tỉ mỉ để gạo và mì sợi chiếm hai ô, rau quả và thịt chiếm bốn ô, phân biệt là thịt, trái cây, rau xanh cùng các loại củ. Bốn ô còn lại phân biệt chứa thức ăn nhanh, nồi, các loại nước sạch cùng quần áo giữ ấm.
Còn những thứ thượng vàng hạ cám như đũa, chén linh tinh đều bị Ngôn Bạch để trong nhà tranh. Cậu chỉ vô tình thử một chút không nghĩ trong nhà tranh cũng có thể chứa đồ, tuy rằng vẫn có một chút đáng tiếc.
Cậu ở bên ngoài mấy khu đất thử để đồ vật, nhưng tất cả đều lập tức biến mất.
Ngôn Bạch:.....Là cậu suy nghĩ chưa sáng suốt.
Sau khi thu hết được nửa cái siêu thị, Ngôn Bạch liền ngồi lại trong túi của Tạ Ân, có được đồ vật dự trữ cậu liền thấy an tâm hơn.
Quách Đức cùng Cầu An nhìn chuột nhỏ với đôi mắt sáng lấp lánh, giống như đó chính là một kho báu lớn.
"May mà ngày đó không ăn, nếu không chắc chắn tôi sẽ hối hận đến chết!"
Cầu An ngượng ngùng gãi đầu, ngày đó cậu sốt đến mơ hồ, nghe được có đồ ăn liền theo bản năng lấy nồi ra.
Hừ.
Ngôn Bạch xoay đầu không thèm nhìn. Nể tình Cầu An ít nhiều là người cung cấp nước sạch cho bọn họ, còn Quách Đức cậu chắc chắn sẽ không cho hắn nửa miếng đồ ăn.
Từ siêu thị đi ra, điểm đến tiếp theo của bọn họ là trạm xăng dầu, nếu muốn đi đường dài thì với lượng xăng hiện có chắc chắn sẽ không đủ.
Quách Đức tìm một vòng mới phát hiện ra một trạm xăng dầu chưa bị tổn hại, những chỗ khác đều đã bị cướp sạch.
"Từ từ, dừng xe lại đã."
Quách Đức đang muốn lái xe đi tới đó thì Tạ Ân đột nhiên lên tiếng.
Nơi này thật sự rất kì lạ, không chỉ Tạ Ân, Ngôn Bạch cũng cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
Không có dấu hiệu của tang thi và con người, tới cả dấu vết vật lộn cũng không có. Mặt đất hoàn toàn sạch sẽ, phảng phất như ngoại trừ trận tuyết vừa rồi thì mọi thứ đều rất an tĩnh, so với khung cảnh xung quanh không hề thích hợp.
Mặt đất chỉ có vài dấu bánh xe, kéo dài đến những chiếc ô tô kia. Hiển nhiên sau mạt thế đã có người từng đi vào nơi này.
Chỉ là theo dấu vết để lại, những chiếc xe đó đều dừng ở bên cạnh hòm thư, mở cửa xe ra, bên trong không có ai.
Cầu An cũng phát hiện ra điều bất thường.
"Những tang thi kia giống như kiêng kị thứ gì đó, tất cả đều không dám lại gần chỗ này?"
"Đúng vậy, nhưng chúng ta thật sự chỉ vì thế mà bỏ qua chỗ này à?" Quách Đức không cam lòng, "Muốn tìm được trạm xăng dầu tiếp theo chưa bị ai đụng vào không biết phải tới bao giờ, nếu không kịp bổ xung xăng thì sẽ rất phiền toái."
"Cũng không phải là không có có cách." Tạ Ân lên tiếng, "Chỉ cần dụ thứ trong đó đi ra sẽ dễ giải quyết hơn."
"Tôi sẽ đi." Quách Đức vươn vai, hắn giỏi ẩn nấp nên sẽ là người thích hợp nhất.
"Không được, nơi này quá trống trải không có chỗ để ẩn nấp, thứ bên trong còn chưa biết là cái gì, vạn nhất nó phát hiện ra sự ẩn thân của anh thì làm sao?" Cầu An lo lắng.
"Thay vì tự mình mạo hiểm, không bằng để đám tang thi kia đi." Tạ Ân nhìn ra ngoài cửa kính, "Nếu tang thi đã không dám tới gần thì chứng tỏ rằng thứ bên trong có sự uy hiếp đối với bọn nó."
"Chủ ý không tồi." Quách Đức vuốt cằm nhìn đám tang thi, bọn chúng hẳn là cũng biết tìm quả hồng mềm để bóp.
"Tốt nhất là bắt sống rồi ném vào, nếu chết rồi có thì khả năng thứ đó sẽ không ra."
Ngôn Bạch khiếp sợ, nhìn đến người phía sau vân đạm phong khinh mà nói cùng hai người khác nghiêm túc lắng nghe, lại nhìn những tang thi đang dương nanh múa vuốt ở bên ngoài.
Đột nhiên cảm thấy tang thi cũng không đáng sợ lắm, còn có chút đáng thương?
Vì vậy Ngôn Bạch liền được chứng kiến kì cảnh ở mạt thế, ba nhân loại hùng hổ lao về phía tang thi, tang thi nhìn chằm chằm ba người, nước miếng không ngừng nhiễu xuống, nhưng bởi vì bản năng cảm thấy nguy hiểm lại lui về phía sau.
"Rống...." Nhưng vẫn có một vài tang thi không nhịn được bước lại gần.
Giữa lúc giằng co, đột nhiên có một tang thi gầy yếu bay ra, mấy "tang thi phản đồ" trước mặt nó liền vội vàng rút chân lại.
Nhiệm vụ hoàn thành, thần kinh căng chặt của Quách Đức cuối cũng thả lỏng, nơi này quá trống trải, nếu không phải bọn họ hấp dẫn mấy tang thi khác tới thì rất khó để che dấu bản thân.
Ngay lúc đó Tạ Ân dùng một cái khăn quàng cổ bao lấy đầu của tang thi, Cầu An chặt đứt hai cánh tay của nó làm nó không thể công kích lại.
Quách Đức ở phía sau ra đòn đột kích không cho nó chạy thoát.
"Vì cái gì công việc này luôn là do tôi làm!" Quách Đức chịu đựng mùi kinh tởm của tang thi, khóc không ra nước mắt.
"Để rèn luyện." Mặt Tạ Ân lạnh nhạt.
"Mỗi ngày đều phải mở nước lên tắm như chó sao?"
"Nếu không?"
Đang nói, một chiếc xe đột nhiên vọt vào xông tới trạm xăng dầu.
Trong xe có ba người, một chàng trai đang lái xe, phía sau ngồi một nam một nữ, nữ sinh nắm lấy tay nam sinh, khẩn trương nhìn chằm chằm phía trước, "Bây giờ vừa đúng lúc, nhanh lên! Chúng ta cố gắng đi trước rồi sau đó sẽ trở về giúp bọn họ."
Chiếc xe lao nhanh, phía sau là một loại dị biến đang lan ra cực nhanh đuổi theo, nhưng đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, chiếc xe ở trên mặt đất xoay một vòng.
"Sao lại thế này?" Mấy người ngồi bên trong đều kinh hoảng.
Một cái lưỡi cực kì lại lại còn rất khỏe, vậy mà có thể ném đi một cái ô tô. Chủ nhân của chiếc lưỡi, một con bò sát khổng lồ từ chạm xăng dầu nhô đầu ra. Nó theo bò xuống từ cây cột, ước chừng lớn gần 2m, trên thân phủ một lớp gì đó tinh mịn, đồng tử sắc bén màu nâu đen nhìn chằm chằm bọn họ.
Chính là một con thằn lằn khổng lồ bị biến dị!
Nhìn con thằn lằn cùng với mấy cái vảy sắc bén có thể thấy bằng mắt thường, Ngôn Bạch cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, nguồn nhiệt quen thuộc lại lần nữa xuất hiện, cậu vội vàng che miệng lại, ở trong túi xoay người nhìn Tạ Ân.
Cậu sợ nhất là mấy con bò sát!
"Cứu, cứu chúng tôi!" Mấy người trong xe hoảng sợ đập cửa kính, ánh mắt khẩn cầu nhìn bọn họ.
"Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy? Những người đó lại là mấy tên ngốc từ đâu đến?" Quách Đức hùng hổ ném tang thi xuống đất. Phải cứu như thế nào? Bọn họ hiện tại có thể trốn được đã là tốt lắm rồi!
"Cứu họ." Tạ Ân nhìn chằm chằm mấy người trong xe nói.
Mộc hệ dị năng giả mà anh tìm kiếm đang ở trong đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.