"......" Tạ Ân sửng rốt. Đôi mắt cậu vì khóc mà đỏ bừng giống như mắt thỏ, lại còn cố gắng ra vẻ hung ác với anh, để trấn an cậu, anh chậm rãi khiến hai bàn tay đang nắm ngực mình buông ra, anh cười nói, "Được, chờ tôi một chút."
[Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hoặc nói đúng hơn là đầu óc trở lại bình thường:v thì tôi nhận ra là mình hơi vội vàng trong việc đổi xưng hô. Giờ tôi đổi lại như cũ nha, chương trước coi như đổi cho hợp không khí thôi:)))]
"Chỉ cần trong phạm vi bốn mét vuông, tôi có thể phá hủy được nó." Ngôn Bạch thật sự cảm thấy rất nôn nóng, cậu chưa từng nhìn thấy Tạ Ân phải chật vật như vậy. Quần áo và cơ thể đều là những vết thương nhỏ, thậm chí trên mặt cũng có, Ngôn Bạch rất sợ chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, cậu nói với tiểu Liễu, "Em cố gắng bảo vệ anh ấy nhé."
Trong nháy mắt, dây đằng xanh biếc và những cành liễu màu lục nhạt đan xen lẫn nhau, đứng từ bên ngoài chỉ có thấy thấp thoáng bóng người bên trong, ánh mắt Ngôn Bạch gắt gao nhìn theo Tạ Ân. Không biết đã qua bao lâu, bóng người rốt cuộc cũng trở lại trước mặt cậu.
Mặt Tạ Ân đã trắng bệch không còn chút máu nào nhưng chỗ này quá tối nên rất khó để nhận ra điều đó, anh chỉ về một hướng "Vị trí đại khái ở chỗ kia."
Ngôn Bạch gật đầu rồi dặn dò tiểu Liễu phải bảo vệ tốt Tạ Ân. Cậu đi về hướng của dây đằng, mùi hoa oải hương phát tán trong không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-o-xinh-dep-sau-khi-xuyen-den-mat-the/1182174/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.