Tiếngthét chói tai của Mai Tử vang lên đột ngột trong đêm. Sau khi kêu lên, Mai Tửliền sửng sốt, Tiêu Kinh Sơn cũng sửng sốt.
Mai Tửvội vàng lắc đầu, lắp bắp thở phì phò giải thích: “Hiện tại…hiện tại khoan đã,không có….không có khăn…..không được….”
TiêuKinh Sơn hô hấp đục ngầu chậm trãi bình tĩnh lại, trong bóng đêm hắn lặng lẽnhìn Mai Tử, cuối cùng xuống giường, từ trên người Mai Tử dời đi.
Mai Tửnghĩ chắc là hắn đi lấy khăn đi?
Khôngngờ Tiêu Kinh Sơn trực tiếp cầm lấy áo ngoài khoác vào, mang giày đi ra ngoài.
Mai Tửkhông hiểu, vội vàng gọi hắn lại, khẩn trương hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”
TiêuKinh Sơn dừng bước, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Ta nói rồi, không có sự đồng ýcủa nàng ta sẽ không chạm vào nàng, hôm nay là ta xúc động, nàng không cần sợ”.Nói xong xoay người đi ra cửa.
Mai Tửngẩn người ôm chăn, dưới ánh trăng mờ ảo, nghĩ đây rốt cuộc là có chuyện gì?Hắn sợ làm đau nàng hay là chê nàng?
Một đêmnày, Tiêu Kinh Sơn không trở lại phòng, hắn ở dưới gốc cây ngủ một đêm. Mai Tửxót hắn, nhưng lại không biết chuyện này cuối cùng sao lại thành ra như thế,cũng không dám gọi hắn quay lại phòng. Ngày hôm sau, Tiêu Kinh Sơn không nhắclại chuyện này, nhưng mà lúc ở chung với Mai Tử hắn có vài phần tránh né.
Mai Tửvốn còn có chút rụt rè sợ hãi, đối mặt với sự ôn hòa của hắn, càng tăng thêmvài phần bất an. Vì thế nàng cẩn thận nấu cơm, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn,nhưng mà Tiêu Kinh Sơn chỉ trừ việc có chút trốn tránh nàng, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/63046/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.