Ở vùngthôn nhỏ này, thật ra ngày đông sợ nhất chính là miệng cơm nhiều. Mùa đông đira ngoài săn bắn cũng không có phương tiện, trong nhà thì có nhiều nam nhân sứcăn lớn như thế, Mai Tử vốn còn có chút lo lắng cung ứng không đủ. Nhưng bây giờnhìn người trong thôn toàn tâm tiếp đãi, cũng liền yên tâm.
Có mọingười đồng tâm hiệp lực, mùa đông này xem như dễ dàng trôi qua. Đương nhiên bọncướp cũng rất cố gắng, phút chốc đem nhà nhỏ vốn sắp sụp lần nữa tu bổ tốt lại,từ này trở đi xem như triệt để ở thôn Bích Thủy an cư.
Nghĩđến cái tên của tiểu bảo bối, bọn cướp bảy miệng tám lời suy nghĩ rất nhiều,nhưng nghĩ ra chủ ý nào liền phản bác nói không tốt, bảy miệng tám lời không cócái nào thống nhất ý kiến được. Sau này có một lần, Mai Tử nương chưng gạonếp cho mọi người, nhìn thấyđám người vừa nhai cơm vừa tranh luận, không nhịn được nói câu: "Khôngphải chỉ là nhũ danh của đứa bé thôi sao, chỗ này đâu cần phải lấy tên cho caoquý, trong sơn thôn chúng ta chỉ cần tiện là tốt rồi, có thể tùy tiện lấy têngì cũng."
Khi ấymột tên cướp cầm nắm cơm trong tay nói: "Có cơm nắm để ăn là ta đã rấtthích, ăn vào vừa có mùi vị vừa no bụng, vả lại khi nào cũng có thể ăn, chẳnglẽ dùng tên này cũng được?"
Mai Tửôm một nồi cơm từ phòng bếp đi ra, nghe lời này thì "Hì hì" cười:"Nếu luận nhủ danh thì cái tên Cơm Nắm này cũng không sai."
Lập tứcmọi người đều vỗ bắp đùi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/2107742/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.