Haingười ngồi xe ngựa xuất cung trở về, ai dè mới đi tới một con phố được xem lànáo nhiệt trong kinh thành thì nghe thấy âm thanh nhốn nha nhốn nháo phíatrước. Hô Diên tướng quân hình như đang nói gì đó với Lỗ Cảnh An, xe ngựa cũngđột nhiên dừng lại.
TiêuKinh Sơn an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Mai Tử rồi mãnh liệt lật người xuống xe. Mai Tửtò mò, không nhịn được nhấc rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Chỉthấy trước mặt có một nhóm người vây quanh, mọi người đang nghị luận gì đó,không biết đang nhìn cái gì. Mai Tử đang thấy kỳ quái thì nghe Lỗ Cảnh An khôngnhịn được nói: "Kinh Sơn, phía trước có người muốn bán lừa, nói không đượcmột trăm lượng bạc thì không bán."
Mai Tửnghe đến lừa liền nhớ tới còn lừa lông ngắn nhà mình, trong lòng động một cái,vén rèm duỗi đầu hứng thú nhìn về phía trước. Nhưng trước mặt đều là người, đâucó thấy được gì.
TiêuKinh Sơn nghe lời này, cau mày nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi vòngthôi."
Lỗ CảnhAn lại không thuận theo: "Người này chặn xe ngựa chúng ta bán lừa, rõ rànglà đến bới móc, chúng ta ba người đường đường đều là Đại tướng quân, nếu đivòng, sau này chúng ta còn mặt mũi nào ở kinh thành này nữa!"
Hô Diêntướng quân cầm dây cương trong tay, nhíu mày nhìn phía trước một chút, khuyênnói: "Cảnh An, thời buổi rối loạn, ngươi vẫn không nên chọc quấy. NgheKinh Sơn nói đi, chúng ta nhường một chút là được."
TiêuKinh Sơn gật gật đầu, đang muốn xoay người giơ chân lần nữa lên xe thì ai dèchợt nghe người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/2107726/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.