Chờ lúcMai Tử mở hé mắt ra thì trước mắt vẫn là màn đêm, lờ mờ có thể thấy được đỉnhdoanh trướng phía trên. Mai Tử cảm thấy dị dạng bên cạnh, vươn tay ra thì pháthiện Tiêu Kinh Sơn đã tỉnh dậy rồi.
Trongbóng tối, hắn chau mày, hai con mắt thâm trầm bất trắc.
Mai Tửnghi ngờ hỏi: "Sao vậy?" Sao nửa đêm lại tỉnh dậy, vì sao Tiêu KinhSơn cũng tỉnh lại rồi?
TiêuKinh Sơn thấy nàng tỉnh lại, an ủi vỗ vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Bênngoài hình như có tiếng vang, ta đi ra ngoài xem một chút."
Tronglòng Mai Tử động một cái, vậy mà lại nhớ tới tình cảnh A Mang xuất hiện lúc banngày, không khỏi lo lắng, không phải A Mang lại chạy tới đây chứ?
TiêuKinh Sơn thấy sắc mặt nàng không tốt, cho là nàng sợ nên an ủi nói: "Bênngoài thị vệ cùng tướng sĩ tuần canh đều ở đây, không có chuyện gì đâu."
Mai Tửgật gật đầu: "Ừ, vậy chàng cẩn thận chút."
TiêuKinh Sơn ôn nhu nói: "Yên tâm đi." Vừa nói hắn vừa vuốt vuốt tócnàng, xoay người rời khỏi doanh trướng.
Mai Tửthấy hắn rời khỏi, không nhịn được quay đầu xem xét chỗ vải bố bị cắt lúc banngày, lại bối rối nhớ tới lúc bọn cướp tấn công vào thôn Bích Thủy trước kia,luôn cảm thấy thấp thỏm, trong lòng như bị cái gì đó nhéo lấy.
Chợtnghĩ tới trước đây không lâu, lúc ban đêm trong rừng sâu A Mang chán ghét nóinàng nha đầu nông thôn non nớt ngây thơ. Bây giờ nàng nghĩ lại lại đột nhiênphát hiện ra một đường đi này, thì ra hắn đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/2107715/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.