Edit: A Huyền 152
Bây giờ Cao Chính nhìn ai cũng thấy đáng nghi, thầm hận đồng nghiệpkhông có ánh mắt, không nên gây chuyện trước mặt quan huyện mới. Đêm đó, hắn lặng lẽ mang theo mười tên thuộc hạ tráng kiện trong nhà lần mò đi tới cửa nách huyện nha. Hứa Thanh Gia từ sớm đã đứng đợi ở đó, nghe được tiếng đập cửa liền lặng lẽ mở ra, chờ sau khi đoàn người này đi vào thì ló đầu ra bên ngoài ngỏ nhỏ nhìn dáo dác, thấy yên tĩnh không tiếng động thì mới cẩn thận khóa kỹ cửa lại.
Huyện lệnh đại nhân tự mình ra mở cửa, Cao Chính còn đỡ, mười tên còn lại thuộc hạ lại rất kinh sợ. Bọn họ là nô bộc lâu đời ở Cao gia, tánh mạng cả nhà đều nằm trong tay Cao Chính, nghe được muốn đitróc quỷ thì ít nhiều cũng có vài phần sợ hãi. Lặng lẽ không tiếng độngđi theo Hứa Thanh Gia vào chủ viện, thấy được ánh đèn trong đại sảnh, người trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài thì đi ra mở cửa, cũng là một thiếu niên lang ăn mặc gọn gàng, nương đèn đuốc nhìn thì có thể thấy rất tuấn tú.
Cao Chính liếc mắt một cái liền đoán được thân phận thiếu niên này, đây rõ ràng là “Huyện lệnh phu nhân bị kinh sợ nằm trên giườngkhông dậy nổi” mấy ngày gần đây. Thôi, chỉ là trước mặt một đám thuộc hạ, hắn cũng không thể để lộ thân phận Hồ Kiều, để đám tôi tớ ở lại trong viện, hắn đi theo Hứa Thanh Gia vào phòng, đóng cửa lại rồi mới chào Hồ Kiều: “Phu nhân.”
Ngài mặc thành như vậy chẳng lẽ là muốn đi bắt quỷ?!
Đúng là Cao Chính đã đoán trúng, cuộc sống mấy ngày nay của Hồ Kiều ngày đêm điên đảo, ban ngày ngủ, buổi tối nằm bứt rứt, thật sựlà quá ầm ĩ. Con người luôn có tâm lý kỳ quái, đối với những thứ vô tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-do-te/1471795/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.