"Thời gian một nén hương đã hết.”
Mọi người còn chưa kịp chìm sâu vào đố kỵ thì đã bị Khương Trúc đá mấy phát.
Một ý niệm thiên đường, một ý niệm địa ngục.
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì mới chịu cứu chúng ta?" Lục Tiến lạnh lùng hỏi.
Linh lực của họ vẫn chưa hồi phục, toàn thân đầy vết thương, căn bản không thể chống cự bao lâu nữa.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rằng, cho dù Khương Trúc ở trước mặt có tu Phật thì cũng không thể thay đổi được tính cách cay nghiệt của nàng.
Tô Thiên Tuyết che vết thương đang chảy m.á.u lại, nàng ta nhẹ nhàng nói: "Khương Trúc, tỷ đã đột phá Trúc Cơ rồi, cho nên có cứu chúng ta cũng không tốn nhiều công sức đâu phải không? Hơn nữa, tỷ còn có hai vị sư huynh Kim Đan kỳ.”
"Tỷ muốn chúng ta làm gì thì chúng ta cũng đã làm rồi, nên tủi nhục cũng đã tủi nhục, hà tất tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ tỷ không hề quan tâm đến tình nghĩa trong quá khứ của chúng ta sao?"
Khóe miệng của Khương Trúc khẽ co giật.
Nếu thật sự phải nói đến tình nghĩa ngày trước thì nàng nên đi lên đ.â.m hai người họ mới đúng.
Nguyên chủ ở Phong Thanh Tông đã trải qua cuộc sống như thế nào? Nàng bị cả tông môn cô lập và nhắm vào, khóc cũng không dám lớn khóc tiếng, sợ bị người ta nói được hưởng lợi rồi còn có mặt mũi khóc.
Nàng không phải nguyên chủ, cũng không có thù hận sâu sắc gì, nhưng cho dù như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nu-tu-a-truc/3726033/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.