“Trốn ở đây sẽ không bị phát hiện phải không?” Vừa nhìn thấy cách thức quen thuộc này, Thiền Tâm lại nhớ đến trải nghiệm đau đớn lần trước khi bị trưởng lão Thông Trần ném ra ngoài.
“Sao có thể chứ? Chúng ta ẩn nấp kỹ lắm rồi.”
“Muội... chắc chắn chứ?”
Huyền Tịch nhìn thoáng qua vài người đang khoác đầy rơm rạ trên người, ánh mắt tỏ vẻ muội đang nói hươu nói vượn gì đấy.
Khương Trúc không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, khi thấy có người tới, lập tức ra hiệu giữ im lặng.
Phía trước có hai ba thôn dân đang đi đến, ai cũng cầm dao.
“Chẳng phải đã có một đội tuần tra rồi sao, sao còn bắt chúng ta làm nữa?”
“Nghe nói có người ngoài vào làng, haizz, chúng ta cứ cẩn thận thì hơn.”
“Họ đi gặp tiên nhân, để chúng ta ở lại tuần tra, hừ.”
Vừa nói, bọn họ vừa đi ngang qua ngôi nhà.
Ba người cùng với một đứa trẻ bịt miệng lại, lén lút di chuyển từ sau ngôi nhà tranh này đến sau một ngôi nhà tranh khác.
Bọn họ vừa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đã đụng ngay một nam nhân đang đi vệ sinh ngoài trời.
Thôn dân kia vội vàng kéo quần lên, nhìn họ đầy cảnh giác: “Các ngươi là ai?”
Khương Trúc mỉm cười: “Đại ca à, huynh đã ăn cơm chưa?”
Người dân làng sững sờ: “Chưa…”
“Chưa à, vậy thì ăn một cú đ.ấ.m của ta đi.”
Rất tốt, đã thành công đánh bất tỉnh một người.
Khương Trúc khẽ thổi nắm đấm.
Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nu-tu-a-truc/3726021/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.