Trong tháng Giêng cha mẹ còn cân mấy lần thịt lợn để làm cho bọn họ ăn, những ngày tháng khi ấy thật sự rất hạnh phúc.
Tiếc rằng tiểu muội còn quá nhỏ, không nhớ được mặt của cha mẹ, cũng chưa kịp cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, ngày sau lớn lên ngay cả ký ức cũng không hề có.
“Đại tỷ, sao tỷ lại khóc?” Ngọc Trúc nhìn vào miếng trứng hấp thơm phức ở trong bát, hơi không hiểu mô tê gì.
Chẳng lẽ là trứng gà hấp ngon quá ư? “Đại tỷ không sao đâu, cứ vui vẻ lên, Ngọc Trúc còn nhỏ thế này mà đã biết thương tỷ tỷ và ca ca rồi kìa.”
Ngọc Dung mỉm cười gạt nước mắt, đem những cái cảm xúc bị đè nén kia thu hết lại.
Nàng ấy là đại tỷ, không thể làm gương như thế được.
“Nhị đệ, đi lấy một cái bát sạch tới đây, chúng ta mang cho nhà Đào Nhị Thẩm một bát canh Ngật Đáp, mời bọn họ nếm thử xem sao.”
Ngọc Linh đáp tiếng rồi bước đi, rất nhanh đã mang tới một cái bát sạch sẽ. Nàng ấy rất thành thực, lấy một cái bát lớn nhất trong số những cái bát mà Ngọc Dung đã mua. Múc xong một cái bát này thì canh ở bên trong đã vơi đi mất nửa.
Hai tỷ muội đều là người giống nhau. Người đối tốt với ta thì ta sẽ đối xử tốt lại với người.
Đương nhiên nếu như có người bắt nạt mình thì các nàng ấy cũng sẽ không bỏ qua.
Ngọc Trúc bưng bát canh lớn đưa sang nhà hàng xóm, Đào Nhị Thẩm không nói hai lời liền vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507130/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.