Nàng đang nghĩ đến chuyện bụng đói rồi thì trông thấy đại tỷ cầm nồi đất đổ ra được lưng bát cháo thủ mễ.
Ngọc Trúc nhìn chăm chăm không ngừng nuốt nước miếng.
Cháo thủ mễ!
Từ lúc nàng đến nơi này nhập vào thân xác này, vẫn chưa từng được nếm một bữa cơm tử tế nào như thế này. Bữa cơm ngon nhất ngày trước là canh nước nấu bởi chút thủ mễ thêm rau dại. Gạo ít, rau dại cũng cực kỳ ít, chỉ toàn nước là nước, nhiều thôi rồi. Ăn xong một bữa rồi lại nhanh chóng thấy đói lại.
Sao hôm nay đại tỷ lại chịu cho nấu cháo? “Do nhị tỷ của muội thèm đó. Ngồi xuống đi, đại tỷ cho muội ăn.”
Ngọc Dung mỉm cười, đặt muội muội xuống một phiến đá phẳng để nàng ngồi, còn mình thì ngồi xổm sang một bên đút cháo cho nàng.
Hết miếng cháo này đến miếng cháo khác.
Mặc dù chỉ là cháo hoa đơn giản tới nỗi không thể đơn giản hơn nhưng Ngọc Trúc lại ăn một cách vô cùng thỏa mãn. Mâm cơm thịnh soạn còn chẳng bằng bát cháo thủ mễ trước mặt nàng.
Hơn phân nửa chén cháo đã bị nàng nhanh chóng chén sạch. Có lẽ là do đã lâu không được ăn no nên dạ dày thoáng có hơi khó chịu nhưng vẫn có thể chịu được.
“Đại tỷ, nhị ca đâu?”
Ngọc TRúc nhìn quanh một vòng mà vẫn không thấy người đâu.
“Nó đến Sa Bá đằng kia để nghe thôn trưởng Đào dặn dò rồi về ngay. Muội thì sao, đã ăn no chưa?”
“No rồi ạ, bụng muội không chứa nổi nữa.”
Ngọc Trúc còn vỗ vỗ cái bụng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507120/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.