Vì tránh không làm rơi chiếc niêu đất trên tay nên nàng ấy cứng rằng không đưa tay ra đỡ nên bên phía khuỷu tay phải lập tức bị xát đỏ cả một mảng lớn.
“Ngươi sao rồi? Có sao không?”
Đào Mộc buông cái gánh nặng ở trên vai xuống, rồi vươn tay kéo người dậy. Ngọc Linh theo thói quen tránh bàn tay của đàn ông, tự mình bò dậy.
“Cảm ơn, ta không sao. Vừa rồi xin lỗi, là do ra đi đứng gấp gáp quá.”
Lúc nàng ấy đứng dậy liền trông thấy khuôn mặt của Đào Mộc, trông thấy gương mặt lạ lẫm này, Đào Mộc lập tức phản ứng lại.
“Ngươi là người từ phương Bắc chạy nạn tới đấy ư! Ta có nghe mẹ bảo tầm mấy ngày này các người sẽ tới đây! Ngươi đi lấy nước đúng không? Cứ lấy trong thùng của ta đi, đỡ phải đi một một đoạn đường nữa.”
“Ấy! Không, không cần đâu…”
Lời cự tuyệt của Ngọc Linh mới nói được vế đầu, người kia đã cầm lấy cái nồi đất của nàng ấy rồi đổ đầy nước vào.
…
“Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì thế, ta tên là Đào Mộc. Mọi người trong thôn chúng ta phần lớn đều là họ Đào đó! Chính là Đào của cái nồi gốm (*) này. Mẹ ta nói ta từ khi sinh ra đã đần đần thế nên bà mới đặt cho ta cái tên này.”
(*) chữ Đào 陶này có nghĩ là đồ gốm, đồ bằng đất.
“Ta tên Ngọc Lâm…”
Ngọc Linh vừa mới cất tiếng mở đầu thì Đào Mộc kia vốn đang ôm hai cái nồi đất liền hào hứng quay đầu lại hỏi nàng ấy.
“Có phải là lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507117/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.