Chương trước
Chương sau
Editor: hết tết.

Cre ảnh: pinterest, không rõ chính chủ là ai

- ----------------------

Người bên kia hình như bị câu nói "nấu cho chồng" của Trình Tri Lạc đập cho đơ người, vài giây sau mới mở miệng tiếp tục dài dòng: "Không được để truyền thông biết cậu kết hôn, hiểu không? Tin tức xấu về cậu vốn đã tương đối nhiều, số fans dư lại cũng nhờ gương mặt này, nếu lại lộ ra tai tiếng tiếp, công ty không trực tiếp tuyết tàng* cậu đã là nhân từ rồi."

(*Tuyết tàng: chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động gần giống như "đóng băng" hay "phong sát")

Trình Tri Lạc thầm nghĩ tin tức xấu của nguyên chủ còn không phải do tên thiếu gia thật ban tặng sao, chuyện liên hôn với Phó gia cũng thế.

Chẳng qua La Phi không biết người cậu kết hôn là ai thôi, truyền thông cũng chưa mò được chuyện này.

Chung quy chuyện Trình gia làm cũng không vẻ vang gì, đưa một đứa nói lắp không được yêu thích gả vào là muốn thể hiện điều gì? Còn không phải là vẫn nhung nhớ chút cổ phần khi liên hôn sao, lợi ích thì phải trộm chiếm mới tốt.

Nhưng mà không ngờ Phó Dư Hoài lại không từ chối, những người biết chuyện này đều cảm thấy Phó Dư Hoài là người ngu xuẩn.

Chỉ có Trình Tri Lạc biết được nội dung quyển truyện —— nam chính Phó Tiêu sau khi lớn lên có thể quật khởi phát triển Phó gia mạnh mẽ, không thể thiếu sự trợ giúp phía sau màn của người chú Phó Dư Hoài, nhưng hầu như anh không hề xuất hiện trước truyền thông.

Phó Dư Hoài tuyệt đối không phải người hiền lành gì.

Thấy Trình Tri Lạc không để ý đến mình, La Phi khó chịu lải nhải tiếp: "Show thiếu nhi kia tuy là chương trình mới, nhưng với xu thế hiện nay chắc chắn cũng có cơ hội nổi, tìm một đứa bé xinh xắn ngoan ngoãn là được, đây là cơ hội xoay người cuối cùng của cậu."

Nếu để nguyên chủ nghe được những lời này nhất định cậu sẽ hừng hực hứng thú tích cực phối hợp, dù sao so với ai khác cậu đều hy vọng mình có thể nổi tiếng hơn cả, cậu muốn tất cả những người đã từng xem thường cậu phải bị vả mặt.

Nhưng Trình Tri Lạc không có hứng thứ—— cậu không muốn tham gia chương trình thiếu nhi gì đó, càng không thể cùng Phó Hạ tham gia giống trong truyện.

Nhưng tiền vi phạm hợp đồng lại là vấn đề không thể bỏ qua.

Tuy La Phi nói chuyện không xuôi tai, nhưng nói đúng sự thật.

Với lại cậu biết trước cốt truyện, biết chương trình thiếu nhi này sẽ rất rất hot trong tương lai, sau đó còn tiếp tục ra mùa hai mùa ba mùa bốn...... Về phần những minh tinh và ngôi sao nhí tham gia mùa một, họ đều gặt hái được thành tựu nhất định không lớn thì nhỏ.

Nam nữ chính hiện tại mới ba bốn tuổi cũng tình cờ gặp nhau lần đầu trong chương trình này.

Tuy cậu không có bất kì tham vọng nổi tiếng nào nhưng với tình huống bây giờ của cậu...... Nuôi sống bản thân cũng khó, tiền vi phạm hợp đồng chắc chắn không trả nổi, không chừng bây giờ tham gia còn kiếm được chút tiền.

Có vẻ như chương trình thiếu nhi này bắt buộc phải tham gia rồi.

Cứ đi trước đã sau này tính tiếp......

Trình Tri Lạc hơi nản lòng cắt nốt chỗ nguyên liệu còn lại như phát tiết.

Đầu bên kia điện thoại vẫn không nói gì, trái lại còn vang lên tiếng dao thớt chạm vào nhau theo quy luật, La Phi thấy mình sắp bị Trình Tri Lạc chọc cho tức chết rồi.

Không biết trước kia mình bị gì mà lại kí hợp đồng với cậu ta chỉ vì nhìn trúng mỗi gương mặt chứ?

Một người nói lắp, ngay cả nói cũng không trôi chảy, ca hát thì không thể, nhảy múa thì không có nền tảng, diễn kịch thì khẩu hình không tốt, tình cảnh ở Trình gia thì lúng túng, EQ thì thấp, mới xuất đạo chưa được bao lâu tin tức xấu đã bay đầy.

Nếu không phải do gương mặt cộng thêm việc cậu là thiếu gia giả bị ôm sai của Trình gia, trùng hợp thiếu gia thật cũng tham gia chương trình này, chuyện cười thật giả thiếu gia cùng xuất hiện có thể thu được chút độ nóng, còn lâu hắn mới phí thời gian ở trên người cậu.

Hắn không cho rằng Trình Tri Lạc có thể thu được chút danh tiếng thông qua chương trình này, công ty sắp xếp cậu tham gia chẳng qua là để cậu trở thành phông nền làm nổi bật thiếu gia thật mà thôi.

La Phi cố hết sức áp xuống cơn tức trong lòng, tâm bình khí hòa* nói: "Gửi địa chỉ của cậu cho tôi, chiều tôi gặp cậu, chúng ta trực tiếp nói chuyện."

(* Tâm bình khí hòa: trạng thái tâm lý của con người khi tâm hồn được giữ trong trạng thái bình yên, ổn định và hài hòa)

Còn lâu Trình Tri Lạc mới để người đại diện đến biệt thự, nếu hắn thấy bé con có khi lại muốn kí hợp đồng, cậu không hề hy vọng tình huống như vậy xảy ra, sẽ mang đến rắc rối cho cậu.

Nếu bắt buộc phải tham gia chương trình thiếu nhi này, cậu nghiêng về việc tìm đứa trẻ khác hơn là lựa chọn Phó Hạ, cậu không muốn dính dang quá nhiều với Phó gia.

Trình Tri Lạc nhặt rau, bỗng nảy ra một ý nghĩ, mở miệng nói dối: "Chồng tôi...... rất hay ghen, còn... dính tôi, chúng tôi vừa mới kết hôn, anh La... hay là anh... đừng đến."

Nguyên chủ bị nói lắp nên Trình Tri Lạc không muốn nói nhiều, đặc biệt những câu dài như này, nhưng nói thế lại chọc tức được người kia, thực sự rất thoải mái, đôi khi cũng nên phá lệ.

Bên kia nghe xong tức giận đến nửa ngày không thốt được một lời, dứt khoát cúp máy.

Trình Tri Lạc cười cười nhét điện thoại lại vào túi, bắt tay rửa sạch nguyên liệu nấu ăn xếp vào trong đĩa, nồi cháo nấu lúc trước đã sắp chín, có thể thêm nguyên liệu vào.

Ngay khi Trình Tri Lạc xoay người, một dáng người cao lớn vai rộng eo thon bất ngờ đập vào mắt cậu.

Người đàn ông cường tráng, khuôn mặt thâm thúy, mặc một bộ tây trang màu đen, cà vạt màu đỏ rượu có cài chiếc kẹp vàng*, lúc này anh đang dựa vào cửa phòng bếp nhìn cậu với vẻ suy tư, không biết đã đứng ở bao lâu rồi.



( *kẹp ở đây là kẹp cà vạt)




Trình Tri Lạc bất ngờ, nhanh chóng lục tìm người này ở trong đầu nhưng không có kết quả đành nhíu mày hỏi: "Ngài...Ngài là?"

Vốn hơi nói lắp, lời nói lúc khẩn trương càng không lưu loát.

Biệt thự này là của Phó Dư Hoài, đặc biệt để cho Phó Hạ ở, ngoại trừ bảo mẫu lòng dạ ác độc thì không có giúp việc nào khác, vậy nên người có chìa khóa nhà không nhiều.

"Phó Dư Hoài." Giọng nói anh trầm thấp dễ nghe, trả lời ngắn gọn không dài dòng, sau đó anh tận mắt nhìn thấy vệt đỏ ửng trên vành tai thiếu niên xinh đẹp trước mặt lan xuống cổ, hàng mi dày chột dạ rũ xuống, đầu ngón tay cầm khay hơi dùng sức nắm đến trắng bệch, y hệt như thỏ trắng nhỏ đang hoảng sợ.

Nhưng thiếu niên xinh đẹp vẫn mạnh miệng "À" một tiếng, cố gắng giải thích: "Tôi, tôi...... nói bừa lí do... công việc, ngài... đừng hiểu lầm."

Sớm nghe nói vị thiếu gia giả của Trình gia bị nói lắp nhẹ, tưởng là sẽ khó nói chuyện, không ngờ cũng rất đáng yêu.

Phó Dư Hoài gật gật đầu, không định hỏi tiếp, hai người vốn không thân, anh cũng không phải người thích hỏi chuyện lung tung, đành chuyển đề tài: "Hạ Hạ đâu?"

"Ở phòng ngủ chính trên tầng." Trình Tri Lạc ngoan ngoãn trả lời.

"Tôi lên xem bé."

"Được."

Nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông, mãi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Trình Tri Lạc mới dám nhẹ nhàng thở ra, động tác cứng đờ bỏ nguyên liệu đang bưng trên tay vào nồi cháo.

Chuẩn bị cơm trưa tình yêu cho chồng.

Rất hay ghen, dính tôi, vừa mới kết hôn, đừng đến làm phiền.

......

Nếu Phó Dư Hoài không nghe được câu đầu chắc chắc vẫn nghe được câu thứ hai.

Cả hai đời Trình Tri Lạc chưa bao giờ xấu hổ như lúc này, cậu hận không thể chạy đi tìm cái hố để chui vào.

Khó trách nguyên chủ không có kí ức gì về người đàn ông kia —— Đối tượng kết hôn chưa từng gặp mặt.

Không phải từng nói Phó Dư Hoài là một lão già sao?

Trình Tri Lạc đã sớm tưởng tượng ra hình tượng một người trung niên hơn 30 tuổi, bụng bia, khuôn mặt gian xảo, lúc cười lên còn có chút đáng khinh.

Còn người vừa đứng đây, khuôn mặt đẹp dễ khiến người khác vừa nhìn đã thích, vóc dáng còn cao hơn cậu cả một cái đầu, dáng người mặc tây trang cũng không tồi, khí chất trầm ổn xa cách khiến người xung quanh cảm thấy rất khó gần nhưng không hề có vẻ thất lễ.

Trình Tri Lạc hoảng loạn xoay vài vòng trong bếp, chợt nghĩ đến cái gì, vội vàng đi vào phòng khách, nhìn thấy cái chăn bị nôn dính còn chưa kịp giặt lại càng chột dạ.

Đúng rồi.

Tối hôm qua nguyên chủ say rượu về nhà, hiện tại cả biệt thự đều có mùi rượu thoang thoảng, đặc biệt phòng ngủ chính trên tầng, Phó Dư Hoài không ngửi được là không thể nào.

Hơn nữa bé con còn bị dọa sợ, nếu Phó Dư Hoài biết cậu "bắt nạt" bé chắc chắn cậu nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Trình Tri Lạc cảm thấy đầu mình lại hơi đau.

Rắc rối nguyên chủ để lại cho cậu hình như hơi nhiều.

Phải làm gì để vớt vát lại chút đây......

-

-

Phòng ngủ chính.

Sau khi khóc được một lúc, Phó Hạ lau hết nước mắt, cuộn người nằm trong ổ chăn, tay khẽ vuốt bụng đang réo lên, nhỏ giọng ngân nga.

Bé thích nghe nhạc, cũng rất thích hát.

Khi nào không vui bé lại tự hát một mình.

So với việc khóc, ca hát có thể giúp bé vui nhanh hơn.

"la la la......"

Phó Dư Hoài vừa đẩy cửa phòng đã nghe thấy giọng mềm mại đáng yêu của bé con.



Bé con đang cuộn trên giường ngân nga vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã lập tức hướng mắt nhìn đến chỗ anh, vừa nhìn đã ngẩn ngơ, giống như tượng một con hamster nhỏ.

Do mở điều hòa nên trong phòng rất ấm áp, không biết làn gió ấm từ đâu bay đến thổi tung sợi tóc mềm mại của bé con, khiến một nhúm tóc trổng lên trông càng ngốc hơn.

Từ trước đến nay Phó Dư Hoài không giỏi ở chung với bé con, thậm chí do khí chất tỏa ra quá lãnh đạm và xa cách nên bé con hầu như rất sợ anh, ngay cả bạn của bé con vừa gặp anh đã khóc. Anh cũn không biết biệt danh "Khắc tinh của trẻ con" đã treo trên đầu từ khi nào.

Đón Phó Hạ từ viện phúc lợi về nhà đã được một năm, trong thời gian đó anh vẫn luôn bận đến chân không chạm đất ở nước ngoài, phải cố gắng đẩy nhanh tốc độ để về nước, còn chưa kịp nghĩ lần gặp mặt đầu tiên nên làm gì để lưu lại ấn tượng tốt với bé con.

Vừa nãy Từ Kỳ gọi điện thoại tới nói nói Phó Hạ bị bệnh anh đã trực tiếp đến đây.

Ý cha là muốn anh nhận Phó Hạ làm con dưới danh nghĩa của anh.

Anh không có ý kiến.

Anh không quan tâm đến chuyện tình cảm, người có quan hệ tốt với anh toàn trêu anh là người nhạt nhẽo, cuồng công việc, anh cũng lười giải thích.

Nếu không phải Trình gia cùng Trình Tri Lạc đột nhiên xuất hiện, chắc là cả đời này anh chẳng đăng ký kết hôn với ai.

Còn thứ mà Trình gia muốn...... Anh cũng muốn nói với bọn họ, cổ phần của Phó gia là thứ mà họ khó có thể chạm vào.

Về Trình Tri Lạc —— anh đã điều tra qua, bối cảnh sạch sẽ, tính cách nhẫn nhục chịu đựng, rất dễ bắt nạt, tình cảnh hiện tại không ổn, kết hôn với cậu cũng tốt cho cả hai.

Trình Tri Lạc hiện giờ đang trong trạng thái tứ cố vô thân*, rất cần một chỗ che chở, nếu cần thiết, anh có thể ngầm cung cấp tài nguyên cho cậu, việc này anh đã bảo Từ Kỳ viết vào hợp đồng cho cậu xem.

(* Tứ cố vô thân: Đơn độc, trơ trọi một mình, không có anh em, bạn bè thân thích)

Còn Phó Hạ cần một gia đình, cần một người ba nhỏ làm bạn với bé.

Sau khi về nước anh sẽ thường xuyên về nhà bầu bạn với Phó Hạ, nhưng những rắc rối của Phó gia vẫn đang chờ anh đến dọn dẹp, về nước được mấy ngày anh hầu như không được nghỉ ngơi, anh sợ mình có lòng mà không có sức.

Huống chi danh hiệu "Khắc tinh của trẻ con" khiến anh mất hết cả lòng tin......

Ví dụ như hiện tại.

Đôi mắt đen tròn của bé con trừng to, tay nhỏ nhanh chóng kéo chăn lên che kín nửa khuôn mặt, trông rất căng thẳng nhìn về phía anh, hốc mắt hơi phiếm hồng, dường như chỉ cần anh bước lên một bước là sẽ khóc ngay.

Nhất thời Phó Dư Hoài có chút tiến thoái lưỡng nan*.

(*"tiến cũng không được mà lùi cũng không xong": chỉ tình trạng, trạng thái khi con người không biết chọn quyết định nào cho đúng, muốn làm tiếp cũng không thành mà buông bỏ cũng không thể, chỉ biết chờ đợi cơ hội khác).

Trẻ con ba bốn tuổi rất mẫn cảm, trước kia khi gặp mặt chút thời gian ngắn hay là call video bé đều ngoan ngoãn, không nói nhiều lắm, chỉ nhút nhát sợ sệt gọi anh là baba, mà lúc đấy còn có cả bảo mẫu hoặc Từ Kỳ bên cạnh.

Từ trước đến nay anh chưa ở riêng với bé con bao giờ.

Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể căng da đầu bước tiếp.

Phó Dư Hoài giả bộ như không có việc gì đi đến mép giường, vừa đi vừa quan sát phản ứng của bé con, hỏi: "Đỡ mệt chưa?"

Rất tốt, không khóc.

Phó Hạ nhẹ gật đầu, tay nhỏ đặt dưới chăn không tự chủ đươc nắm chặt khăn trải giường, bé sợ bị phát hiện đồng hồ thông minh đã biến mất.

Baba, baba về thật rồi!

Không phải bé đang nằm mơ chứ!

Thấy bé con vẫn sợ sệt như cũ, lại ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, Phó Dư Hoài đột nhiên nhớ đến thiếu niên vừa gặp trong phòng bếp tầng một, như tìm được cọng rơm cứu mạng, anh thử mở miệng: "Tối qua ba nhỏ uống rượu? Còn nôn sao?"

Buổi sang Từ Kỳ nói Trình Tri Lạc muốn chăm sóc Phó Hạ nên không đến chỗ hẹn.

Lúc anh đến Trình Tri Lạc còn đang nấu cháo, cháo đấy chắc chắn không phải "bữa trưa tình yêu" dành cho anh, có lẽ là đồ ăn trưa của Trình Tri Lạc và Phó Hạ.

Có vẻ hai người ở chung cũng không tệ lắm?

Đang không biết nói gì...... Tự nhiên tìm được người làm đề tài nói chuyện thì không có gì tốt hơn.

Trình Tri Lạc vì chột dạ đang cầm cốc nước ấm rón ra rón rén đi lên tầng hai định đứng ngoài nghe lén một chút rồi mới đi vào: "......"

Xong rồi xong rồi, sắp bại lộ rồi.

Tác giả có chuyện nói:

|·ω·). Thả bé con ở đây hát cho các dì nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.