Editor: Hôm nay mùng 1 tết.
Cre: trong ảnh
- ----------------------------------------
"Hu hu... Baba ơi......"
Nhìn bé con đang sốt đến mơ hồ, cuộn thành một cục, Trình Tri Lạc cầm cái cốc đi đến chỗ máy lọc tự động lấy nước.
Khuôn mặt bé con đỏ bừng, thân thể mềm nhũn, bị cậu bế lên ôm vào trong ngực mà vẫn không mở mắt, lông mi dài ngoan ngoãn rũ xuống, chân mày nhíu chặt, cứ nửa tỉnh nửa mê, nhìn qua đã biết bé không thoải mái.
Tuy Trình Tri Lạc chưa chăm sóc mấy đứa trẻ bao giờ, nhưng từ nhỏ cậu đã ngâm mình trong thuốc nên cũng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.
Có vẻ như quá khát, Trình Tri Lạc rất thuận lợi đút nước cho bé con.
Bón xong nước Trình Tri Lạc lại đứng dậy luống cuống tay chân đi tìm hòm thuốc.
Nhưng vấn đề là cậu không phải nguyên chủ, cậu không biết vị trí cụ thể của hòm thuốc, trí nhớ cứ chia thành từng mảnh nhỏ, chồng chéo lung tung làm đầu cậu đau như sắp nứt ra.
Cũng may...... Thân thể này khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy, tinh lực tràn trề, không giống như cậu trước kia đi được vài bước lại bắt đầu ho sặc sụa.
Trước kia cậu là ma ốm, từ khi có ký ức đã làm bạn với đủ loại thuốc, được người nhà cẩn thận che chở khó khăn lắm mới sống đến hai mươi tuổi.
Mặc dù rất luyến tiếc cha mẹ và người thân, nhưng với cậu chết là một sự giải thoát.
Cứ nghĩ rằng lần nhắm mắt này là cả một đời, nhưng không ngờ khi mở mắt ra cậu đã xuất hiện bên trong căn biệt thự xa hoa tráng lệ này, ngay cả thân thể cũng không phải của bản thân, ký ức thuộc về nguyên chủ rất loạn, vốn không có cách nào tiêu hóa hết ngay đươc, ngược lại khiến cậu đau đầu mãi.
Nhưng cậu không buộc bản thân phải mạnh mẽ dung hợp ký ức, bị ốm đau hành cho cả đời, với cậu thân thể thoải mái khỏe mạnh là chuyện quan trọng nhất.
Còn chuyện hiện tại là thế nào thì —— Trình Tri Lạc đoán chắc là cậu "Xuyên không", mặc dù hơi khó tin, nhưng nó đã thực sự xảy ra.
Chủ nhân thân thể có lẽ đã uống rượu, khi ngủ trên chiếc giường đôi trong phòng, hô hấp đều nồng nặc mùi rượu.
Trình Tri Lạc cực kì ghét mùi này, cậu định đi uống nước, ngủ một giấc dậy rồi sắp xếp lại kí ức sau.
Sợ đánh thức những người khác trong biệt thự, Trình Tri Lạc bước từng bước nhẹ nhàng.
Nơi đây đang là mùa đông, trên người Trình Tri Lạc mặc rất ít quần áo, đối mắt với khí lạnh tay cậu cứng đờ xoa xoa vào nhau, đành bước chân nhanh hơn.
Ai ngờ trên đường xuống tầng 1 lại không thấy nửa bóng người, biệt thự tối đen như mực, yên tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ còn mấy bậc thang cuối cùng là xuống đến tầng 1, Trình Tri Lạc ma xui quỷ khiến nghe được tiếng thở dốc mỏng manh, trong không khí cũng tràn ngập mùi hương khó ngửi không thể miêu tả, bước chân cậu chợt dừng lại.
Lá gan cậu từ trước đến nay đều không lớn, trái tim ở thân thể cũ không chịu được kinh sợ nên hầu như cậu không đi qua chỗ nào quá tối tăm bao giờ.
Do dự mãi, Trình Tri Lạc mới nương theo ánh trăng ấn bật công tắc đèn, tìm một lúc mới thấy bé trai khoảng chừng ba tuổi đang nằm trên sô pha phòng khách.
Cả người bé con nóng bừng, mặt cũng đỏ ửng, mày nhíu chặt, dù thế cũng không che được ngũ quan chưa nảy nở nhưng cực kì tinh xảo của bé, vấn đề là quá gầy, rõ ràng sống ở nơi giàu có lại gầy thành như vậy, quá kỳ lạ.
Cửa sổ biệt thự đang mở ra, gió lạnh không hề khách khí xông vào, nhiệt độ thấp đến ghê người, bé con lại mặc quần áo phong phanh, dưới đất còn có cái chăn dính mùi nôn khó ngửi, hương cồn nồng nặc.
Bé con cuộn thành một cục trông cực kì đáng thương, ghé vào mặt da lạnh lẽo của sô pha, đúng là dáng vẻ sốt đến mơ màng.
Đáy lòng Trình Tri Lạc mơ hồ có một dự cảm khó tin.
Vết bẩn trên chăn nhung không phải là do nguyên chủ nôn lên lúc về nhà đấy chứ? Vốn dĩ nó là chút ấm áp duy nhất bao bọc lấy bé con.
Nhân phẩm của nguyên chủ chắc không có vấn đề gì như thích ngược đãi trẻ con đâu nhỉ?
Việc đã đến nước này, thừa nhận thân thể của người ta cũng phải giúp người ta thu dọn rắc rối, vốn dĩ cuộc sống không có bữa cơm nào miễn phí.
Trình Tri Lạc không tiếp tục do dự, theo ánh đèn tìm được máy lọc nước, rót cho bản thân và bé con mỗi người một cốc nước ấm.
Người vừa uống rượu và người đang phát sốt đều phải bổ sung nước, nếu có nước mật ong thì càng tốt.
Người bé con nóng bừng, ốm nhưng rất ngoan, mơ mơ màng màng uống hết nửa cốc.
Trình Tri Lạc nhanh chóng tìm được hòm thuốc, sau đó bón cho bé con một ít.
Biệt thự thật sự rất to, nhưng cũng rất trống trải, bên trong ngoại trừ vật dụng cơ bản thì hầu như không có vật gì trang trí.
Không phải chủ nhân biệt thự không có tiền, đời trước Trình Tri Lạc là phú nhị đại nên có chút hiểu biết, chiếc sô pha bọc da này ít nhất phải năm sáu con số.
Nếu vậy thì chỉ có thể là do chủ nhân biệt thự không quan tâm.
May mà trống trải nên mới giúp cậu nhanh chóng tìm được chỗ để hòm thuốc trong ngăn tủ bên cạnh tủ lạnh.
Thấy hô hấp bé con đều đều trở lại, Trình Tri Lạc do dự một chút, ôm bé con lên.
Nhẹ quá, vì phát sốt nên không khác gì cái lò sưởi, chắc do tác dụng của thuốc bé con ngủ càng sâu hơn, cậu thấy mình như đang ôm một chú mèo con say ngủ.
Trình Tri Lạc ôm bé con về căn phòng lúc cậu tỉnh lại, do không có nhiều cơ hội tiếp xúc với trẻ con, cậu ôm rất lóng ngóng, cũng may bé con ngủ rất ngoan nên không xảy ra vấn đề gì.
Giường đôi trong phòng rất lớn, có hai cái gối, ngoài ra còn có một cái tủ quần áo to nhưng lại không có dấu vết gì chứng minh một nhà ba người, không có ảnh chụp, cũng không có đồ vật gì khác.
Thật ra Trình Tri Lạc hơi lo lắng, chủ nhân thân thể này đã kết hôn, bây giờ cậu nên làm gì mới phải? Nói đúng sự thật cho chồng nguyên chủ là thân thể này đã đổi hồn? Hay là im lặng, bởi cậu sợ người khác sẽ bảo cậu là bị điên? Vốn dĩ chuyện xuyên không này thật sự rất khó tin.
Nhưng bây giờ sự phân vân của cậu cũng chẳng có tác dụng gì.
Dưới tác dụng của cồn, đầu Trình Tri Lạc cứ choáng váng, cậu không thể tiếp tục chà đạp thân thể mỏi mệt này được, ôm bé con nhẹ nhàng đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn, nhìn bé con đáng yêu nằm phồng lên một cục, bản thân cũng chui vào ổ chăn.
Lò sưởi nhỏ tỏa ra hơi ấm, từ trước đến nay Trình Tri Lạc đều sợ lạnh, cậu rất đáng khinh giơ tay ôm bé con vào lòng, một lớn một nhỏ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
-
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại Trình Tri Lạc bị tác dụng chậm của cồn giày vò khó chịu, may thân thể này cũng khỏe mạnh, tuy có hơi mảnh khảnh, nhưng vẫn chịu được.
Nếu đổi lại thân thể trước kia của cậu có lẽ đã không chịu nổi rồi.
Tiếng hít thở đều đều nhẹ phả bên tai.
Một bàn tay nhỏ trắng nõn níu lấy vạt áo trước ngực, chủ nhân của bàn tay thì đang ăn vạ trong lòng cậu, có thể thấy loáng thoáng vệt ửng hồng nửa bên má và lỗ tai do bệnh đã rút đi.
Chiếc chăn hơi phập phồng lên xuống theo tiếng hít thở của bé con.
Có vẻ bé con hạ sốt rồt.
Vẫn còn hơi nóng, nhưng nhiệt độ chắc chắn không cao như tối hôm qua.
Trình Tri Lạc thử cầm áo mình kéo ra khỏi tay bé, ai ngờ giây tiếp theo bé lại sán đến, Trình Tri Lạc thử vài lần đều không được, thôi kệ bé vậy.
Nằm trên giường một lúc, trong đầu Trình Tri Lạc vẽ ra mười mấy cách rèn luyện thân thể.
Trải qua một buổi tối, ký ức rải rác trong đầu đã tự động sắp xếp gần như hoàn chỉnh.
Không có gì bất ngờ, cậu xuyên vào một quyển truyện.
Cụ thể hơn là—— xuyên thành pháo hôi làm phông nền trong quyển truyện hào môn Mary Sue.
Nói là làm phông nền thì cũng không hẳn, tác dụng duy nhất của cậu chính là nuôi bé con đang nằm ngủ bên canh cậu thành một vai ác cố chấp, trở thành vật cản lớn nhất của nam nữ chính, khiến cốt truyện trở nên kịch tính phức tạp hơn.
Còn nuôi như thế nào thì......
Ví dụ: sau khi say rượu về nhà chửi bới đánh đập bé con, mùa đông khắc nghiệt thì nhốt bé con ở ngoài khiến bé bị lạnh đến mức hôn mê, xé sách vở của bé con, châm biếm bé con ngu dốt các kiểu.
Suy cho cùng tuổi thơ ảnh hưởng rất lớn đối với trẻ nhỏ.
Còn cậu, sau khi đưa bé con tham gia một chương trình thiếu nhi nổi tiếng thì bị lộ ra chuyện bạo hành trẻ con, trở thành kẻ bị toàn mạng xã hội đòi đánh, giống như con chuột cụp đuôi chạy qua đường buộc phải rời khỏi màn ảnh, sau đó cũng đi nhận cơm hộp dưới sự trả thù tàn ác của bé con khi lớn.
Lí do tại sao nguyên chủ đối sử với bé con như thế ——
Làm thiếu gia nhà giàu 20 năm, không nhận được sự quan tâm yêu thương của người trong nhà chỉ vì bị nói lắp. Bỗng nhiên vào một ngày đẹp trời thiếu gia thật tìm tới cửa, cả nhà liền vô tình đá văng vị thiếu gia giả là cậu, buộc cậu thay thế thiếu gia thật gả cho một "ông già" vừa mới về nước hầu như không xuất đầu lộ diện để liên hôn, ép khô chút giá trị cuối cùng của cậu. Lúc nhận giấy chứng nhận kết hôn cũng chỉ có bí thư của người kia đi cùng, ngay cả mặt còn chả gặp được, sau đó lại biết bản thân phải chăm sóc cho đứa con ba tuổi của ông ta.
Nhất thời tất cả oán giận của cậu đều bùng nổ ngay lúc đó, cậu coi bé con không được ba quan tâm này làm chỗ chút giận.
Trước kia, khi bé con vai ác vẫn ở viện phúc lợi cũng là một bữa đói một bữa no, thân thể không tốt, sau này lại có một khoảng thời gian dài bị bảo mẫu âm thầm ngược đãi pua*.
(* PUA thực chất là sự so sánh + tẩy não, tức là kiểm soát tâm trí. PUA là một hình thức bắt nạt tâm lý thường, họ điên cuồng đàn áp đối phương bằng nhiều cách khác nhau, bắt nạt đối phương về mặt tinh thần, khiến họ sẵn sàng chấp nhận sự sỉ nhục.)
Hành động của "Trình Tri Lạc" chẳng qua chỉ góp phần khiến mọi việc tệ hại hơn thôi.
Nhìn bé con đang nắm chặt áo mình, Trình Tri Lạc có chút đau lòng.
Cũng may là chưa muộn.
Tối hôm qua uống say vì bí thư người đàn ông kia hẹn nguyên chủ hôm nay gặp ở quán cà phê gần nhà, dành chút thời gian cùng cậu đi nhận giấy kết hôn, nhớ đến hợp đồng hôn nhân mới kí không lâu trước, nguyên chủ tức quá mới đến quán bar uống rượu.
Lúc về nhà thấy bé con phát sốt nằm đắp chăn trên ghế sô pha, cậu ta lại mắng mấy câu đen đủi, cuối cùng không nhịn được sông cuộn biển gầm trong dạ dày nôn hết ra chăn
Bé con bị dọa co vào một góc, thở mạnh cũng không dám.
Nguyên chủ nghĩ đến dọn thì phát mệt, chỉ kéo chăn bị bẩn trên người bé con vứt xuống đất, hùng hổ đi lên tầng.
Trong truyện, tháng ngày nguyên chủ ngược đãi bé con bắt đầu từ đêm nay.
Cậu hoàn toàn có thể tránh tất cả những việc sau này.
Đúng lúc đó, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên reo lên.
Bé con trong lồng ngực nhỏ giọng rầm rì như sắp bị đánh thức.
Trình Tri Lạc vội vàng cầm lấy điện thoại.
Tên người gọi là "Từ Kỳ", bí thư của người đàn ông kia.
"Trình tiên sinh, tôi đã ở quán cà phê chờ ngài mười phút." Đầu bên kia của điện thoại là giọng nói lễ phép mà xa cách của bí thư, giọng nói như đang giãi bày một chuyện gì đó bình thường không hề có ý trách cứ Trình Tri Lạc, nhưng vẫn khiến người nghe có cảm giác bị chỉ trích.
Trình Tri Lạc vội vàng nhìn giờ trên điện thoại.
10 giờ 10 phút.
Nguyên chủ và bí thư hẹn gặp lúc 10 giờ sáng.
Cậu quên mất.
Trình Tri Lạc mím môi, cậu còn chưa nghĩ xong kế hoạch phải làm gì tiếp theo, thôi thì đi một bước tính một bước vậy.
Cũng không biết có phải đi nhận giấy kết hôn thật không hay là......
"À."
Nhìn lò sưởi nhỏ trong lòng ngực ngọ nguậy vài cái có vẻ sắp tỉnh, đầu óc Trình Tri Lạc xoay chuyển nhanh chóng, nhẹ giọng mở miệng: "Hạ... Hạ Hạ... Phát sốt... Tôi phải... chăm sóc bé."
Nguyên chủ quả thật hơi nói lắp, nhưng không sao, cậu vốn là người ít nói.
Bên kia yên lặng hai giây "Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuyển lời cho Phó tiên sinh."
Đột nhiên, cậu ta bồi thêm một câu: "Ngài cũng chú ý thân thể."
Trình Tri Lạc khẽ ừ một tiếng, một bên nghe điện thoại, một bên đối mặt với bé con nằm trong lòng vừa mới tỉnh dậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Đào hố mới! Là cái bánh ngọt nhỏ! owo
Nhẹ nhàng lắm.
Bye