Edit: Yunchan
Đêm nay, hai người ăn cơm xong, Dịch Viễn thấy cô dọn dẹp bát đĩa mà không cầm quyển sách trên bàn thì nhìn cô hỏi: “Ta cứ tưởng muội chờ quyển sách này lâu rồi.”
“Sách này quá đắt, ta mua không nổi.” Cô cầm khăn lau sạch bàn, nhìn hắn đáp.
“Muội biết là ta không có ý định lấy tiền của muội mà.” Hắn không vui nói.
Đông Đông cầm một bình trà mạch nóng hổi lại, đáp: “Vô công bất thụ lộc.”
“Những quyển trước đây muội đều lấy mà.” Hắn buồn cười.
“Mấy quyển đó không đắt như vậy.” Cô nhếch mày nói không khách sáo: “Lấy tiền cơm của huynh bù vào.”
“Tiền cơm mà đắt tới vậy sao?” Hắn rót chén trà cho mình, cười nói: “Tiệm muội là hắc điếm à?”
“Huynh đấy, ăn cơm chẳng biết giá gạo, nếm thịt chẳng biết thịt mềm.” Cô giắt giẻ lau lên chậu nước, hai tay chống hông, cười nói: “Tiệm đậu hũ bé tí của ta nào chịu nổi cái tên tiểu bá vương như huynh cứ hai ngày ba bữa là tới quấy rầy, nếu không nhờ mấy quyển sách kia, thì ta đã đạp huynh ra cửa từ lâu rồi.”
“Vậy quyển này muội cũng tính vào đó luôn đi.” Hắn nói, rồi tự đi moi chén nhân hạt thông đã bóc xong vỏ trong chạn bát ra, sau đó ngồi về chỗ nhai nhóp nhép.
Cái tên này đúng là càng ngày càng coi chỗ cô ở là địa bàn của hắn.
“Ta nói rồi, sách này quá đắt.” Cô liếc xéo hắn, mắng: “Ta mà cầm thật thì chẳng phải ngày nào cũng phải cho đại gia huynh thịt cá à.”
“Vậy ra muội không muốn sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-noan-dong/37021/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.