Edit: Yunchan
Đông Đông nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên vô cùng. Cho là hắn trêu cô, vốn muốn hỏi tiếp, thì không ngờ bên trong cánh rừng lại bất ngờ xuất hiện một vị cô nương áo đen. Đông Đông vừa thấy cô ấy thì nhanh nhảu đứng lên, cô nhận ra cô nương này, cô ấy là người mà Ứng Thiên thiếu gia mang về đảo một hai năm trước.
“A Linh cô nương.” Đông Đông chào hỏi cô ta một cách lễ phép.
Nhìn thấy hai người, cô nương áo đen sửng sốt, dừng lại bước chân hình như có hơi gấp gáp.
“A, ta còn tưởng là ai? Thì ra là tiểu cô nương đậu hũ, muội tới đây lúc nào, ta lạc đường rồi, chỉ cho ta cách ra ngoài đi.”
Cô giật mình, khá khẩn trương: “Ờm… Bọn, bọn muội cũng lạc đường.”
Nụ cười của A Linh lạnh đi, lạnh lùng nói: “Muội đùa ta à? Chẳng phải muội hay ra vào đảo này à, sao cũng lạc đường được chứ? Đừng nói với ta tên khốn Tống Ứng Thiên kia không dạy cho muội cách ra trận nhé, nếu hắn không dạy muội lỡ đâu muội bất cẩn bị nhốt trong đây thì sao?”
Đông Đông ngẩn ra, cô nương này cô có gặp vài lần, bình thường A Linh cô nương rất thân thiện dễ gần, đôi khi còn châm trà đưa thuốc giúp thiếu gia, chưa bao giờ dữ tợn như vậy cả.
Cô bất an nói: “Muội… muội không biết thật mà, thiếu gia… ngài muốn muội đừng đi lung tung, nếu lạc đường thì bảo muội ở lại một chỗ, ngài sẽ tự tới tìm muội.”
A Linh híp mắt lại, nắm chặt quyền, trong một thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-noan-dong/37018/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.