Edit: Yunchan
Ngay lúc hắn sắp giận sôi tới nơi, gần như muốn nhịn đau nhảy luôn xuống xe, thì xe đẩy đột nhiên ngừng lại.
“Đông Đông, tới nhà muội rồi.” Tên họ Tô ngoái đầu cười nói.
Tới khi xe dừng hẳn thì nha đầu kia mới ngẩng đầu lên, rồi lập tức trưng ra cái mặt thở phào nhẹ nhõm, tới liếc cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, cứ thế ôm lấy rổ quần áo.
Thấy cô sắp đi, hắn bỗng gọi lại: “Này, chờ đã, cô tên gì?”
Cô lờ tịt hắn, cúi đầu ôm rổ quần áo nhảy xuống xe.
“Này, ta hỏi cô, cô tên là gì hả?” Hắn thấy thế, chẳng biết mình mắc phải bệnh ngốc gì mà lòng quýnh lên, rồi nhịn đau ngồi dậy tóm lấy cô qua thành xe.
“Cô điếc rồi hả?! Sao không trả lời?”
Đột nhiên bị tóm lấy làm cô giật nảy, hốt hoảng quay đầu lại, trợn to mắt nhìn hắn, cả gương mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch như giấy.
Cảnh này lại quen đến độ khó nói thành lời, hắn nhớ lúc đó cô cũng y như vậy, lúc đó dường như cô nghĩ là hắn sẽ đánh cô.
Suy nghĩ này làm lòng hắn khó chịu cực kỳ, cảm thấy mình đã dọa cô sợ thật rồi, cho nên hắn nới tay ra thật nhanh.
Hắn vừa nới lỏng tay ra thì cô đã ôm rổ quần áo xoay người đi ngay lập tức, lật đật chạy vào trong tiệm đậu hũ mà chẳng ngoái đầu lại lấy một lần.
Cái trò gì thế này?
Nhìn tấm lưng vọt đi cực nhanh giống như bỏ chạy của cô, chẳng khác nào hắn là quỷ dạ xoa hay ác quỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-noan-dong/37014/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.