Edit: Yunchan
Hôm ấy hắn và Đông Đông ăn cơm ở đó rồi mới đi.
A Linh cũng ngồi vào bàn, nhưng lại ở chỗ cách Tống Ứng Thiên xa tít.
Dịch Viễn nhớ cách đây rất lâu, lúc hắn vừa tới đây, nữ nhân này vẫn nề nếp ngồi cạnh thiếu gia Tống gia, hắn biết A Linh luôn muốn Tống Ứng Thiên thả cô ta ra đảo.
Theo hắn biết thì nữ nhân này đã tung ra hầu hết mọi cách, nhưng thiếu gia Tống gia vẫn chưa dao động lần nào.
Nhiều năm trôi qua, A Linh cũng chẳng bám dính Tống Ứng Thiên nữa, trên bàn cơm cũng không nói không rằng, tới liếc Tống Ứng Thiên cũng chẳng buồn, rõ ràng đã từ bỏ ý định dụ y thả cô ta ra khỏi đảo.
Thành ra bầu không khí trong bữa ăn rất kỳ dị, tuy cách nhau cả chiếc bàn dài nhưng sóng ngầm vô hình giữa hai người vẫn ầm ì qua lại.
Sau khi cơm nước xong thì trời cũng đã sụp tối.
Dịch Viễn và Đông Đông phụ dọn dẹp bát đĩa, trước khi ra về có băng ngang qua khoảng sân trước nhà, thấy trên chiếc bàn trong căn phòng đang mở toang cửa của A Linh đặt một chiếc đàn cầm, nhưng chiếc đàn cầm này đã đứt dây, không thể đàn được nữa.
A Linh cúi đầu nhìn chiếc đàn cầm, hoàn toàn không chú ý tới hắn và Đông Đông đang đứng ngay cửa. Mãi tới khi Đông Đông gọi to thì cô ta mới ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.
“A Linh, muội và Dịch Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-noan-dong/2516898/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.