Edit: Yunchan
Hắn lao đi như điên dại.
Một mùa đông rất lạnh.
Mặc dù hắn đang chạy như điên nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt thấu xương.
Rất lạnh, rất lạnh.
Thân lạnh, tim lạnh, bởi vì nỗi sợ hãi mà rét run.
Cái lạnh phát ra từ trong xương tủy, làm hơi thở hắn phả ra cũng hóa thành sương tuyết trong tích tắc.
Hắn chạy dọc theo bờ hồ Động Đình, sải bước dài, vận khí vào hai chân chạy như điên như dại.
Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều đọng dầy mặt đất, nhưng mặt nước rộng lớn của hồ Động Đình hệt như biển cả, không kết băng. Mặt hồ mênh mông như không có điểm tận cùng, cơn gió lạnh buốt thổi mạnh từ hồ lên quất vào mặt hắn, bọt sóng vỗ bờ trong gió đông giá rét như đang cười nhạo hắn.
Muộn rồi, muộn rồi… Ha ha ha ha…
Hắn phớt lờ giọng nói này, chỉ một mực dồn hết sức vào chân, chạy băng băng trong màn sương trắng.
Quá muộn rồi, đã quá muộn rồi… Ha ha ha ha…
Nỗi sợ hãi cuộn trào trong lòng thúc giục hắn, dồn ép hắn, làm hắn hận mình không thể mọc được đôi cánh trên lưng.
Đúng lúc này, hắn rốt cuộc đã nhìn thấy bến tàu, nhưng con thuyền nhỏ thường đậu trên bến không ở đó, ngay cả một chiếc thuyền đơn cũng không có.
Lòng hắn lạnh toát, chạy như bay kiểm tra chung quanh, cố hết sức tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng được. Nhưng ở đây không có thuyền nhỏ hay chiếc tam bản nào, hoàn toàn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-noan-dong/2516890/quyen-2-chuong-22-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.