*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc tôi đến nhà Bạch Tiểu Niên thì đã là tháng Mười Hai. Vì bận rộn với kì thi cuối kì, số lần chúng tôi gặp mặt rất ít ỏi. Tôi gõ cửa trong tâm trạng thấp thỏm, người ra mở cửa quả nhiên là dì Bạch.
“A, Gia Minh đấy à, bảo đến là đến liền nhỉ…” Dì Bạch chào đón tôi với gương mặt tươi cười, “con không mang gì đến hả?”
Tôi đáp: “Con xin lỗi dì, lần sau đến nhất định con sẽ mang cho dì một thùng sữa.” Bạch Tiểu Niên kéo tay tôi: “Đừng nghe mẹ tớ nói nhảm, bớt mua đồ linh tinh đi.”
Tôi chào hỏi chú Đặng, chú vẫn nhớ rõ tôi, còn vỗ vai tôi hỏi: “Con với Tiểu Niên hẹn hò bao lâu rồi?” Bạch Tiểu Niên hơi xù lông lên, mặt đỏ phừng phừng đẩy chú ấy: “Kìa ba, ba nó chuyện này làm gì!” Tuy là rổ rá cạp lại nhưng gia đình họ vẫn hòa thuận vô cùng, cách xưng hô cũng đổi luôn rồi… Ôi chao, đến bao giờ ông bô Hồ mới cho tôi gọi dì Lưu một tiếng mẹ đây?
Về cơ bản, mỗi lần đến nhà Bạch Tiểu Niên tôi đều thẳng tiến vào phòng bếp, ra tay làm ngay một bữa bốn mặn một canh nhằm lấy lòng mẹ vợ. Người ta vẫn nói mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa mắt, còn dì Bạch nhìn đến bốn năm mới bằng lòng nhận tôi.
Nói cho cùng thì người làm mẹ đâu có bao giờ yên lòng vì con cái. Lúc rửa bát, dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nien/1677308/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.