Gia đình cậu ấy dọn đi rất nhanh. Chỉ một tuần sau, khi tôi đi ngang qua căn nhà nọ lần nữa thì đã chẳng còn thấy sáng đèn.
Phùng Đình Đình và tôi cùng vào học trường phổ thông Kim Dương – một ngôi trường cấp ba gần nhà. Nghỉ hè lên lớp mười khá dài, ông bô Hồ bận rộn với quán cơm nên vắng mặt suốt, tôi cũng một ngày hai mươi lăm tiếng lông nhông bên ngoài.
Nào là đi hát karaoke, đi tiệm net chơi game, đi bơi… tôi gần như không lúc nào rảnh rỗi. Cuộc sống của tôi trở về như trước đây, đã chơi là phải quẩy tới bến. Tôi cưỡi xe đạp chở Đình Đình lên đường, xe lao bon bon, tay lái vững vàng, cảnh vật xung quanh vùn vụt lướt qua. Chỉ đến khi trông thấy cái cây phía trước, tôi mới hãm tốc độ lại.
Cổng nhà Bạch Tiểu Niên có một gốc cây hòe rất cao, nhờ đó mà dù dõi mắt từ xa cũng có thể thấy nhà cậu ấy rõ mồn một.
“Đã vậy thì… tới cổng nhà cậu ta ngồi chút đi.” Đình Đình nhảy xuống từ yên sau.
Tôi tần ngần giây lát, nhưng cuối cùng vẫn không xuống xe: “Không cần.”
“Giả vờ giả vịt cái gì… kìa, sao ông lại ngẩn ra nữa thế?”
“À ừm, đi thôi.”
Tôi qua tiệm sửa xe nhờ dỡ bỏ yên sau xe đạp.
Thực tế là một khi người ta không còn chạm mặt nhau thì mối quan hệ cũng rất dễ trở nên xa cách. Giã biệt người bạn đồng hành nhiều năm, thời gian đầu có thể chưa quen, nhưng lâu dần ta sẽ nhận thấy, thiếu đi người đó chưa hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nien/1677301/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.