“Bụi bay vào mắt con nên bạn ấy thổi giúp ạ.” Bạch Tiểu Niên thò đầu ra trả lời. Trông cậu ấy rất bình tĩnh, dì Bạch cũng vậy, chỉ có mình tôi là hoảng hốt.
Dì Bạch nhướng mày hỏi tôi: “Vậy hả?” Tôi gật đầu, dì quay người bước đi.
Ngày hôm sau, dì Bạch cho tôi về nhà. Dì nói sắp thi cấp ba rồi, sợ bọn tôi ở cùng nhau sẽ thành ra mải chơi, sao nhãng học tập. “Gia Minh, con có thể không coi trọng học hành lắm, nhưng Tiểu Niên nhà dì thì buộc phải chú tâm. Nếu lại không vào trường số Một nữa… Bây giờ sắp thi đến nơi rồi, hai đứa cũng đừng ngày nào cũng dính lấy nhau nữa, cũng đâu có học cùng lớp đâu. Sau này dì sẽ đưa đón Tiểu Niên, con không phải lo, cứ tập trung vào việc học đi.” Thần sắc dì vẫn thản nhiên như thường, nhưng toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.
Điện thoại của Bạch Tiểu Niên bị mẹ tịch thu. Bình thường chúng tôi ở bên nhau cả ngày nên chẳng có cảm giác gì, bây giờ không gặp mặt, tôi mới thấu hiểu tầm quan trọng của công nghệ thông tin. Tôi ngồi trên xe đạp, mong mỏi nhận được một tin nhắn từ cậu ấy biết bao, dù chỉ là một cái hình mặt cười thôi cũng tốt rồi.
Ở trường tôi cũng không thường xuyên nhìn thấy cậu ấy. Hai lớp vốn không nằm cùng tầng, hơn nữa lớp thực nghiệm luôn bị bớt xén một phần giờ nghỉ trưa để luyện đề thi. Tôi chỉ có thể nhìn cậu ấy từ xa vào giờ chạy thể dục buổi sáng. Cậu ấy đứng trong hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nien/1677299/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.