*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi dụ dỗ, Tiểu Niên à, cho anh hôn một cái được không? Bạch Tiểu Niên nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ tột cùng, bảo tôi cút, nào có chuyện con trai hôn con trai bao giờ. Hầy, máu hiếu thắng trong người tôi lập tức nổi lên, đằng ấy bảo không cho hôn thì đây càng muốn hôn nhớ, mà sẽ hôn không chỉ một cái đâu!
Bạch Tiểu Niên cáu rồi, chui tọt vào chăn cuộn mình thành một cái kén. Tôi lấy tay chọc chọc, cậu ấy lật mình, trườn kén qua chỗ khác. Không còn cách nào khác, tôi nhào vào ôm cái chăn, nói tớ sai rồi, cậu ra đi, đừng nhịn thở nữa chết mất. Bạch Tiểu Niên thò mỗi đầu ra, nhe nanh uy hiếp tôi, chắc tưởng mình nom hung dữ lắm.
“Hồ Gia Minh, cậu dám giở trò lưu manh… Đồ dê xồm!”
Tôi xoa tóc cậu ấy: “Ơ kìa, cái này là anh thương cậu mà, tại thấy cậu học đến mụ cả người rồi.” Bạch Tiểu Niên thật sự là một bông hoa trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh, vừa mở mồm hỏi có muốn xem cái loại phim đó đó không, tôi đã bị cậu ấy đuổi đánh trối chết. Tới khi hiểu chuyện hơn đôi chút thì ngày ngày gọi tôi là lưu manh, làm như đấy là tên tôi không bằng.
Ầy, vụ này cũng không thể trách cậu ấy. Dì Bạch quản con rất nghiêm khắc, hồi lớp chín trên tivi chiếu phim “Họa bì”, có mỗi một cảnh hôn thôi mà dì cũng phải đổi kênh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nien/1677297/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.