Trước cổng trường cấp hai có một cửa tiệm bán hạt rang, biển hiệu “Hạt dẻ Hoài Nhu(1)” nền đỏ chữ vàng. Tôi chịu chẳng biết hạt dẻ nơi đó có đúng là to hơn thơm hơn hạt dẻ bình thường không, nhưng Bạch Tiểu Niên quả thực rất thích ăn. Đổ siro lên lớp đá cuội đen(2) rồi xáo liền tay không ngừng, hạt dẻ tròn mẩy nứt vỏ lộ phần thịt mềm tơi, hương thơm ngọt ngào lan tỏa, cầm chiếc túi giấy trong tay mà hơi ấm thấm vào tận tim. (1) Hoài Nhu là một quận cận nội thành của Bắc Kinh, có đặc sản nổi tiếng là hạt dẻ và cá hồi. (2) Người ta rang hạt dẻ cùng một lớp sỏi nhỏ để giữ nhiệt cho hạt chín đều. Bạch Tiểu Niên nằm nhoài trên bàn học, vênh vang sai bảo: “Hồ Gia Minh, hạt dẻ rang đường.” Đến một nửa câu “tớ muốn ăn” hay là “cậu đi mua đi” cũng chẳng thèm thêm vào, thật sự là đã quen mồm sai phái tôi. Nhưng sao tôi lại ngoan ngoãn vâng lời vậy chứ? Chỉ vì một câu nói thôi mà sẵn sàng phóng đi hết tốc lực, mua xong hạt dẻ lại lập tức nhét vào áo khoác vì sợ nguội. Bởi không thích mang bài tập về nhà làm mà cậu ấy luôn luôn là người cuối cùng ở lại trong lớp, tôi bưng hạt dẻ đưa cậu ấy như dâng bảo vật, cậu ấy đặt bút xuống bóc vỏ hạt, bóc xong hạt đầu tiên liền đút vào miệng tôi. Bạch Tiểu Niên kén chọn cực kì. Thầy cô ai cũng nghĩ cậu ấy gọi dạ bảo vâng, là một học sinh tốt điển hình. Chỉ có mình tôi biết cậu ấy rất khó chiều. Cậu ấy không thích ăn hoa quả, nếu không có tôi cắt miếng đút tới tận miệng thì nhất quyết không đụng vào. Cuối thu, thịt cua chắc mập vàng xuộm, cậu ấy sẽ chỉ tách mai cua húp gạch, bẻ thành hai nửa nhai mấy miếng thịt ở rìa, phần chân cẳng thảy qua một bên cho tôi. Tôi phải bẻ từng cái càng cua chân cua để tách thịt, sau đó chấm nước chấm tươm tất, cậu ấy mới chịu thận trọng há miệng. “Bạch Tiểu Niên kia, cậu cứ cái này không ăn, cái kia không ăn nữa đi, rồi chết đói có ngày.” Mồm nói vậy nhưng tay tôi vẫn thoăn thoắt bóc vỏ cam, đút cho cậu ấy từng miếng từng miếng. “Sao tớ lại không ăn, mỗi tội ăn thì cách rách lắm í…” Về sau mới biết, lúc ở một mình cậu ấy cũng biết ăn, chỉ là lúc có hai đứa với nhau thì thích sai bảo tôi. Hết lớp tám, bài tập càng nhiều thêm, rốt cuộc cậu ấy từ bỏ không ở lại trường nữa mà cùng tôi về nhà làm bài. Nhà một tầng thường rất lạnh, tôi ít bài tập nên xong sớm, cậu ấy mất thời gian hơn, ngồi yên vị làm bài trong ngực tôi. Bạch Tiểu Niên không chuộng vận động, thân hình nhỏ nhắn hơn tôi, tôi ngồi trên ghế rồi để cậu ấy ngồi trên người mình, hết sức thích hợp. Bạch Tiểu Niên mặc chiếc áo len xanh đậm, phần lưng được nhiệt độ cơ thể tôi sưởi đến ấm nóng. Tôi chống cằm lên vai cậu ấy, hương nước xả vải Lam Nguyệt Lượng phảng phất lãng đãng. Đôi khi tôi sẽ ngẩn người nhìn phần gáy trắng như tuyết trước mặt, chẳng biết tại sao tôi rất thèm nắn bóp chỗ đó, có lẽ là vì từng nhìn thấy mèo lớn tha mèo con nên vô thức nảy sinh cảm giác rằng tư thế ấy sẽ khiến Bạch Tiểu Niên thuộc về mình. Dì Bạch không thích tụi tôi dính lấy nhau như vậy, nếu bắt gặp là sẽ kêu to: “Bạch Tiểu Niên, đi xuống cho mẹ! Hồ Gia Minh, con đừng có ôm nó!” Tôi thỉnh giáo ông bô Hồ, ông bô bảo đáng đời mày chưa con, người ta sợ mày chà đạp con bà ấy đó. Sao tôi lại chà đạp cậu ấy được? Tôi thiếu điều muốn nâng cậu ấy lên tận trời xanh. Toàn bộ thế giới của Hồ Gia Minh đều quay xung quanh Bạch Tiểu Niên, cậu ấy đi hướng đông, tôi tuyệt đối không vòng sang hướng tây. Khi ông bô Hồ trịnh trọng phán rằng đàn ông với đàn ông không thể kết hôn, tôi không thể cưới Bạch Tiểu Niên về nhà, lòng dạ tôi thật sự tan nát. Bởi quá bi thương nên tôi lao vào yêu đương sớm, đối tượng là Tiểu Đình bên lớp hai. Tiểu Đình cũng giống tôi: tài cán không có, học hành chểnh mảng. Mỗi chiều thứ sáu cô sẽ tô son đỏ chót, diện bộ váy hoa nhí chờ tôi tan học cùng nhau đi chơi. Nếu như chỉ có tôi đi với cô nàng thì Bạch Tiểu Niên sẽ không vui, thế nên kiểu gì tôi cũng phải đưa cậu ấy theo. Ba người tụi tôi đạp xe đến tiệm KFC. Tiểu Đình muốn ngồi đằng sau tôi nhưng không được, Bạch Tiểu Niên tuyên bố mình không biết đi xe đạp. Cuối cùng thành thử tôi với Tiểu Đình mỗi người một xe, Bạch Tiểu Niên ngồi sau tôi. Tôi và Tiểu Đình rất mau chóng chia tay. Nguyên nhân là mỗi lần ăn khoai tây chiên tôi toàn chỉ chăm chăm đổ sốt cà chua cho Bạch Tiểu Niên. Những cuộc tình với Tiểu Tĩnh, Tiểu Hương, Tiểu Tâm, Tiểu Tuệ sau đó cũng cùng chịu chung số phận. Ai là yêu quái hại người? Bạch Tiểu Niên chứ ai vào đây nữa! -Hết chương 6- Editor lảm nhảm: Cái đoạn nhìn gáy ấy… Chúng nó sắp dậy thì rồi (¬‿¬)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]