"Tiếu Nhi!"
"Ngươi nháo cái gì? Không thấy ta đang bận sao?"
"Hừ! Mấy cái chữ rõ nhàm chán này ngươi viết chi cho mệt a! Ra ngoài kia xem xem!! Cha ta hôm nay sẽ cầm quân ra chiến trận đó!! Nhanh lên! Cha ta sắp ra khỏi thành rồi!"
Ta nói vậy để ngươi biết chứ không phải cáo giá ngươi hay gì cả, không thể để ngươi mở lời khước từ, ta liền lôi ngươi rời đi.
Đẳng Sơ Thịnh ấy là cha ta, trong mắt ta, lão thật vĩ đại như thể thiên hoàng vậy, ta sợ lão vô cùng.
Xem kìa, dưới mưa tuyết của chốn Nam Hàn, lão vẫn giữ bộ mặt nghiêm lãnh, thực khiến người ta kinh hách. Ngồi trên yên hắc mã oai phong, lão dẫn đầu đoàn binh sĩ giáp sắt, thương nhọn. Ta ước được như lão!
"Túi hương kia, thêu thật khéo."
Sợi mi đen manh mảnh nhẹ hạ, nhẹ nâng. Ta tự cảm thán bản thân, sao có thể để ý được cái động tác diễn ra nhanh đến mức người ngoài còn phong cho ngươi cái danh : "Tài tử ngàn thu không động mi."
"Túi hương nào vậy?"
Ta nhô mình về phía trước, ngó Đông ngó Tây để kiếm tìm cái "Túi hương" ngươi nói, thứ là được ngươi khen ắt là thiên hạ này chỉ có nhiều nhất là 5 đầu ngón tay!
Chợt thấy trán mình ẩn ẩn đau. Ra là ngươi cốc lên trán ta a! Ngươi làm chậm chút liền mất mạng ư? Có thể nào da của ngón tay bạch ngọc ấy chạm lên trán ngốc tử ta lại nhẹ đến như vậy? Cái ngón tay ấy, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhi-so-nhi/1995793/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.